Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 126

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hồ Tú cười xòa: “Miễn là con bé thích là được. Mấy hôm trước có người nhắn lại, nghe đâu nó ăn uống được rồi, chẳng còn kén chọn gì nữa.”

“Ừ, đúng là bây giờ khẩu vị nó tốt lắm, làm gì cũng ăn. Thằng Tiểu Giang chăm sóc nó chu đáo thật. Suốt một tháng nay con bé cuối cùng cũng tăng được chút cân, chứ trước đó gầy gò nhìn chẳng ra dáng người mang thai chút nào.”

“Vậy là mừng rồi.”

Trong nhà còn nhiều việc bộn bề, bà Trần Lệ Phương cũng chẳng định ở lại qua đêm. Ăn cơm trưa xong là bà đi ngay, Hồ Tú tiễn người ra đến tận nhà ga.

“Em dâu à, chị cứ không yên lòng về con Huệ Huệ, lần này không ở lại được. Chờ đến mùng hai Tết chị sẽ qua thăm hai đứa em, rồi khi đó hai đứa vào thành phố ở chơi vài ngày.”

Trương Cao Nghĩa gật đầu phụ họa: “Lệ Phương nói phải. Nhà Huệ Huệ rộng rãi, ở thoải mái, muốn ở bao lâu cũng được.”

“Em biết chị bận rộn. Theo em thì mùng hai chị cũng đừng về nữa. Để mùng một bọn em lên thành phố thăm chị và cả nhà. Anh Trần Giác cũng chỉ được nghỉ có mấy hôm, bọn em cũng muốn sớm đến thăm con Huệ Huệ.”

“Được, vậy hai đứa đến sớm một chút, chị làm cơm trưa chờ các em.”

Khi lên xe, bà Trần Lệ Phương kín đáo nhét tiền vào túi em dâu, không cho trả lại: “Chị không tính toán tiền ngũ cốc với em làm gì, nhưng mấy thứ quà cáp khác thì phải rõ ràng sòng phẳng.”

Nói đoạn, Trần Lệ Phương lên xe, cánh cửa đóng lại.

Bà ghé vào cửa sổ vẫy vẫy tay, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi phóng đi, bỏ lại Hồ Tú đứng đó nửa cười nửa mếu.

“Hôm nay chị Phương nhà mình đến à?” Trần Giác vừa về đến nhà, cởi nón cối ra, vừa lau mặt vừa hỏi.

Hôm nay ông ấy phải xuống các đội sản xuất ở nông thôn, không ở trụ sở công xã nên không gặp được chị gái và anh rể.

“Ừm, chị ấy lo cho con Huệ Huệ quá nên ăn trưa xong là đi rồi. Chị ấy hẹn mùng hai về nhà mình, nhưng tôi bảo chị ấy bận rộn như thế, mùng hai đừng về nữa, mùng một chúng ta lên thành phố thăm chị ấy và cả nhà.”

“Cũng nên đi thăm. Từ hồi Huệ Huệ mang thai đến giờ, chúng ta vẫn chưa gặp con bé lần nào.”

Trần Giác có một ý định riêng. Lần vào thành phố này ông cũng muốn tiện thể hỏi thăm xem năm sau có xưởng nào tuyển công nhân không.

Hai đứa con trai trong nhà ông sắp tốt nghiệp cấp ba, cần tìm việc làm.

Hồ Tú cũng nghĩ vậy: “Lần trước Huệ Huệ kết hôn, tôi nghe bọn họ nói thằng Tiểu Giang rất có tiếng nói trong xưởng máy móc. Thằng Kiến Lâm bây giờ giỏi giang như vậy cũng là nhờ Tiểu Giang dạy dỗ. Nếu hai đứa nhóc nhà mình cũng vào được xưởng máy móc thì tốt quá.”

“Đương nhiên vào được là tốt rồi.”

Nói thật, công việc ổn định, mang lại lợi ích tốt nhất ở huyện Vân Đỉnh chắc chắn không phải xưởng máy móc mà phải kể đến xưởng thép, xưởng xe đạp.

Đúng là những đơn vị như vậy thì tốt thật, nhưng bọn họ không có người quen, không thể dò la được tin tức gì, chắc chắn sẽ khó mà vào được.

“Xưởng máy móc cũng tốt, mới thành lập hơn một năm, không có các cụ nhân viên cũ gây áp lực, chỉ cần chịu khó là sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn mấy xưởng lớn kia.”

Cứ nhìn thằng Kiến Lâm xem, nghe đâu giờ nó đã dần dần có tư thế của người đứng đầu kỹ thuật trẻ ở địa phương rồi đấy.

“ Tôi thấy thế này là được. Anh em đồng lòng, cha con cùng chí hướng, nếu chúng nó có thể nương tựa, nâng đỡ nhau thì sau này dễ sống rồi.”

Trần Giác gật đầu, quả đúng là như vậy.

Hai anh em Trần Dương và Trần Lập nghe cha mẹ bàn bạc về công việc tương lai của mình thì hơi sốt ruột. Còn một học kỳ nữa thôi, cuối cùng cũng sắp được giải thoát khỏi trường học.

“Đến lúc đó bảo hai anh họ đưa bọn con đi xem chiếu bóng nhé!”

“Rồi đến tiệm cơm nhân dân ăn thịt kho tàu nữa!”

“Con còn muốn đi cửa hàng bách hóa mua sắm.”

Thấy hai anh em càng nói càng hưng phấn, Hồ Tú ngắt lời: “Chờ các con đi làm đã rồi tính!”

Trần Dương bịt tai lại, liên tục làu bàu: “Con biết rồi, con biết rồi mà mẹ ơi, mẹ cứ nói mãi như niệm chú vậy.”

Trần Lập cũng chạy theo anh trai. Cố gắng thêm nửa năm nữa, đợi tốt nghiệp có công việc rồi mới có thể thoát khỏi “kim cô chú” của mẹ.

“Hai cái đứa nhóc này!”

Trần Lệ Phương mang từ nhà mẹ đẻ về một đống đồ ăn. Xế chiều hôm đó, bà đóng gói kỹ lưỡng cùng thịt khô, lạp xưởng và cá khô rồi gửi qua bưu điện.

“Không biết cha mẹ ở nhà có nhận được trước Tết không nữa.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 126