“Con cũng không rõ nữa, bây giờ gửi cái gì cũng chậm rì à.” Giang Minh Ngạn cười nói: “Qua năm mới nhận cũng không sao, không ảnh hưởng gì đâu mẹ.”
Trần Lệ Phương gật đầu: “Sắp hết năm rồi, chúng ta quyết định thực đơn cơm tất niên trước đi. Tiểu Giang thích ăn gì, hay miền Bắc các con có món gì nhất định phải có dịp Tết thì nói với mẹ, để mẹ học làm thử.”
Giang Minh Ngạn còn chưa kịp lên tiếng, thằng Mập Mạp đã giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Thịt bà nội ơi! Chú út muốn ăn thịt ạ!”
Nghe vậy, Trương Huệ ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.
Giang Minh Ngạn phì cười: “Mập Mạp nói rất đúng, chú thích ăn thịt.”
Mập Mạp mong đợi nhìn bà nội. Trương Kiến Sơn đỡ trán: “Sao tính thằng nhóc này giống hệt thằng hai vậy nhỉ.”
Lưu Lị nghe vậy có vẻ không vui, nói một câu: “ Đúng, là giống em hai đấy!”
Trương Kiến Sơn lập tức biết mình nói hớ, vội vàng nhận sai: “Anh chỉ đùa chút thôi mà, em đừng giận nhé.”
“Ha ha, tại sao em phải tức giận chứ?”
Trương Kiến Lâm đang xem trò vui cười hề hề không ngừng, vừa thấy ánh mắt mẹ quét qua liền ngậm chặt miệng.
Tết Nguyên đán đang đến gần, anh chị em công nhân trong xưởng đang ngóng ngày nghỉ lễ, khắp nơi nhà nhà chuẩn bị sắm sửa đón Xuân. Chính trong những ngày cận Tết ấy, nhà Trương Huệ đón một vị khách quý, cậu Chu Văn Phong, con trai của chú Chu Minh Sơn.
“Văn Phong, sao lại bất ngờ ghé chơi lúc này vậy cháu?” Trương Cao Nghĩa mặt tươi rói kéo Chu Văn Phong vào nhà, mời ngồi xuống ghế trường kỷ.
Chu Văn Phong rút mũ len, tháo găng tay, cười xòa đáp: “Sắp đến Tết rồi, nhà máy bên cháu đã cho nghỉ sớm, cháu cũng về quê ăn Tết. Tiện đường qua huyện Vân Đỉnh, cháu liền ghé qua nhà chú Trương thưa chuyện và chúc Tết sớm ạ.”
Trương Cao Nghĩa mừng rỡ mời cậu thanh niên ngồi xuống: “Thằng bé này, suốt cả năm trời cháu chẳng ghé thăm lấy một bận. Trong khi cha cháu còn ghé đây tới hai lần rồi đấy!”
Chu Văn Phong gãi đầu cười ngượng: “Vậy, cha cháu có nói gì không, có rầy la cháu câu nào không ạ?”
Cha cậu ấy có lên tỉnh thăm, rồi lúc về lại chẳng nói chẳng rằng mà cầm luôn cuốn sách trà trên tay cậu ấy. Cậu ấy biết tỏng là lần này cha mình đã thất vọng đến cùng cực rồi.
“Cha cháu cả đời dốc lòng vào việc thưởng trà, mà tổ tiên dòng họ Chu cũng gắn bó với nghiệp trà từ bao đời nay. Cháu là con trai nối dõi duy nhất trong nhà, lại nhất quyết không chịu học theo, cha cháu lấy đó làm phiền lòng cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Chú à, cháu thật sự không có hứng thú với việc trà đạo, lại chẳng có chút thiên phú nào, thì sao cứ phải cố sức hao phí thời giờ vào đó làm gì cho phí hoài chứ?” Chu Văn Phong mặt mũi cứ như sắp mếu đến nơi.
“Cháu nói những lời này với chú làm cái gì, chuyện cha con hai đứa, cứ về mà thủ thỉ riêng với nhau. Chú chỉ nói một điều, cha cháu vẫn nặng lòng với cháu lắm, cho dù cháu không theo nghiệp trà thì cũng phải năng về thăm nom cha mình cho phải đạo. Chú là người ngoài, lẽ ra không tiện nói những lời này, nhưng sau khi mẹ cháu qua đời, chỉ có trà và hai chị em cháu là còn khiến cha cháu bận tâm lo lắng trong quãng đời còn lại.”
“Chú Trương, cháu biết chú tấm lòng vàng ngọc, mở lời khuyên răn cháu, cũng là vì muốn tốt cho gia đình chúng cháu mà thôi.”
“Biết vậy là tốt rồi.” Trương Cao Nghĩa chợt nhớ đến con gái: “À phải rồi, cuốn sách trà của cháu đang ở chỗ con bé Huệ Huệ nhà chú đấy. Cha cháu đã bảo, nếu Huệ Huệ học thuộc lòng hết, ông ấy sẽ nhận con bé làm đồ đệ. Đến khi ấy, Huệ Huệ mà học được tinh túy trà đạo của dòng họ Chu thì cháu đừng có hối tiếc.”
“Cháu nhất định sẽ không hối hận.” Chu Văn Phong cam đoan chắc nịch: “Từ nhỏ cháu đã chập chững bập bẹ đọc cuốn sách trà ấy rồi, chú coi, cháu giờ đã ngần này tuổi đầu mà vẫn chưa thuộc nổi một trang đây này.”
Trương Cao Nghĩa cười phá lên: “Đấy là do cháu kém cỏi, chứ nào phải Huệ Huệ nhà chú.”
“Ôi chao, chú Trương, chú đừng nói khó cháu thế chứ ạ.”
“Không tin cháu thì tới hỏi thẳng con bé Huệ Huệ đi thì rõ.”
“Nào, vậy thì đi ngay thôi.”
Hai chú cháu nói chuyện sách trà được một hồi lâu, Trương Cao Nghĩa liền dẫn cậu Chu Văn Phong sang nhà Huệ Huệ.
“Huệ Huệ, em đọc sách trà đã đọc đến đâu rồi?”
Trương Huệ ngồi ngay ngắn trước bàn học, lấy tay phải chống cằm, ngáp dài một cái rõ to: “Dạ, về cơ bản là đã đọc xong xuôi rồi ạ.”
“Cái gì cơ, Huệ Huệ, em đã đọc thuộc hết cả cuốn sách trà đó rồi ư?” Chu Văn Phong không thể tin được.
Trương Huệ liếc nhìn cậu thanh niên một cái: “Ôi chao, hôm nay gió từ đâu lại thổi vị khách hiếm có như anh tới đây thế này.”
Chu Văn Phong đi vào trong, liếc nhìn cuốn sổ tay đang mở trên bàn, thấy cô bé đã cẩn thận chép lại toàn bộ sách trà bằng chữ giản thể, nắn nót từng nét một: “Em chép lại một lượt như thế đúng là dễ đọc, nhưng dám khẳng định là đã học thuộc lòng toàn bộ rồi ư?”
---