Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 132

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ngày tốt lành cả nhà đoàn tụ, cha con nhà họ Chu ở núi Mạnh Đỉnh cũng đang ăn tối, nhưng không khí bữa cơm thoáng phần nặng nề. Chu Văn Phong cắm cúi ăn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên thấp thỏm ngó sắc mặt cha mình.

“Cha.”

“Hửm?”

Chu Văn Phong dè dặt dò xét nét mặt cha: “Cha có biết Trương Huệ, con gái chú Trương không?”

“Biết chứ.”

Thấy cha chịu trả lời, giọng Chu Văn Phong bất giác hồ hởi hẳn lên: “Cha không biết đâu, bây giờ con bé tài tình lắm, lúc trở về con có ghé nhà họ Trương một chuyến, đúng là đỉnh thật, con bé đã học thuộc hết sách trà rồi. Mới đầu con không tin, kiểm tra thử mấy chương, trời ơi, con bé đọc thuộc không sai một chữ nào!”

“Người ta có thể ghi nhớ trong thời gian ngắn, còn con, đọc sách trà hơn hai mươi năm rồi, có thể đọc thuộc được bao nhiêu chương?”

Chu Văn Phong ngừng nói, câm như hến.

Chu Minh Sơn thở dài: “Thôi, con không thiết học thì cha cũng chẳng ép con làm gì. Chờ hết Tết về tỉnh thành, con ghé qua nhà chú Trương một chuyến, giúp cha chuyển lời hỏi Trương Huệ xem con bé còn muốn học pha trà nữa không.”

Giọng điệu Chu Văn Phong rầu rĩ: “Con bé muốn học mà, con nghe Kiến Lâm nói Trương Huệ không muốn làm giáo viên nữa, nhà chú Trương cũng sắp đồng ý rồi.”

“Nếu vậy thì bao giờ con xuống núi thì giúp cha mang mấy cuốn sách này cho con bé Huệ, để nó đọc ngâm cứu thêm. Năm nay con bé không dự được trà xuân, đợi sinh con xong, mùa thu đến núi Mạnh Đỉnh vẫn theo kịp trà thu.”

Chu Minh Sơn còn chưa thừa nhận thân phận đệ tử của Trương Huệ, cô phải đích thân đến núi Mạnh Đỉnh để ông ấy kiểm tra mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

“Vâng.”

Cha đã hứa sau này sẽ không ép anh ấy học pha trà nữa, nhưng không biết tại sao trong lòng Chu Văn Phong lại chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Đêm tối, trăng sáng treo cao vợi.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong năm đầu tiên Trương Huệ trọng sinh. Cô chia tay Chu Chấn, kết hôn với Giang Minh Ngạn, mang thai, sắp sửa bỏ việc, và chuẩn bị rẽ sang một lối đi khác.

Trương Huệ bỗng thấy xúc động khôn tả, kiếp này cuộc đời cô quả thực khác xa biết bao.

“Đừng đứng cạnh cửa sổ nữa, gió đêm không thổi lạnh lẽo sao?”

“Không sao đâu mà.”

Trương Huệ cười tựa đầu vào lòng anh, Giang Minh Ngạn đưa tay ôm lấy báu vật của mình: “Về nhà ăn Tết mà vui đến thế sao?”

“Vui chứ, cũng chỉ còn độc mỗi năm nay thôi.”

Bọn họ đã định sẵn năm sau đến thủ đô ăn Tết, năm sau nữa Giang Minh Ngạn đã được điều chuyển về, bọn họ nhất định cũng sẽ ăn Tết ở thủ đô.

“Ba năm nữa, ba năm nữa chúng ta sẽ về huyện Vân Đỉnh ăn Tết.” Giang Minh Ngạn cúi đầu hôn lên trán cô.

“Chuyện hai ba năm sau, cứ để đến lúc đó rồi hẵng hay.”

Trương Huệ thấy cuộc sống hiện tại ngày nào cũng vô cùng bình thản và hạnh phúc, cô chỉ muốn trân trọng mỗi ngày, chẳng dám nghĩ xa vời đến vậy.

Khoé môi Giang Minh Ngạn cong lên, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ: “Ba năm sau đứa con của chúng ta cũng chững chạc hai tuổi rưỡi rồi.”

“ Đúng vậy.” Trương Huệ sờ bụng: “Đến lúc đó nó đã có thể lon ton chạy nhảy rồi.”

“Cốc cốc cốc.” Trương Kiến Lâm hé cửa phòng bước vào.

“Sắp giao thừa đến nơi rồi, hai đứa còn trốn trong phòng làm gì đấy? Mau ra đây nặn bánh trôi nước đi chứ!”

Giang Minh Ngạn không rành phong tục ăn Tết ở đây: “Vừa ăn cơm tối rồi mà, còn ăn bánh trôi nữa sao?”

“Vẫn còn no ứ họng thịt, bây giờ không ăn thì nặn sẵn để sáng mùng một dậy sớm nấu. Phong tục nơi này là ăn bánh trôi nước vào sáng mùng một Tết.”

“Con muốn ăn loại nhân mè.” Trương Huệ ra ngoài đi tới, chiếc bàn lớn giữa nhà đã bày sẵn thớt gỗ cùng với bột nếp trắng tinh.

“Biết con bé thích ăn, chị dâu con đã chuẩn bị sẵn đủ loại rồi đấy, nào là nhân mè, nào là nhân đường đỏ.”

Trần Lệ Phương đột nhiên nhớ tới: “ Đúng rồi, Tiểu Giang, sáng mùng một đầu năm nhà con ăn gì?”

“Sáng mùng một đầu năm nhà con ăn sủi cảo. Ăn bánh trôi cũng được, con chưa ăn bánh trôi nước vào mùng một bao giờ.”

“Vậy thì năm nay con cứ ăn bánh trôi nước với mọi người, sang năm đưa Huệ Huệ về ăn Tết rồi mình ăn sủi cảo sau cũng được.”

“Dạ, con nghe lời mẹ.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 132