Nhà họ Trương có thói quen đón giao thừa. Đêm nay, Giang Minh Ngạn và Trương Huệ không về mà nghỉ lại khu gia đình. Giờ đây, cơ thể Trương Huệ đã nặng nề, không giữ được sức, vừa nặn bánh trôi xong liền mệt mỏi rũ rời, ngáp một cái nước mắt cứ thế chảy ra.
“Tiểu Giang, đưa Huệ Huệ về phòng nghỉ đi con.”
“Dạ, thưa bác.”
Trương Huệ lúc này buồn ngủ đến không kịp sửa soạn gì, vừa đặt lưng xuống giường, đắp chăn, đầu chạm vào gối là đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sáng mùng một Tết, cả nhà ăn bánh trôi nước và trứng gà lót dạ, ăn sáng xong xuôi thì về nhà riêng.
Tất cả rau củ còn thừa sau Tết đều được chuyển đến ngôi nhà có sân vườn của Trương Huệ để chiêu đãi cậu mợ cô trong mấy ngày khai xuân này.
Giờ đây Trương Huệ chẳng còn phải lo nghĩ chuyện chi tiêu, cứ thoải mái vung tay. Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm đã ra bến xe đón cậu mợ, phải đến hơn mười giờ người nhà mới tới nơi.
Trương Cao Nghĩa và Trần Lệ Phương đích thân ra tận cổng chào đón. Trần Giác bước vào, cười nói: “Nhà cửa khang trang quá, lúc trước bọn nhỏ kết hôn, cái vườn này vẫn còn trống trơn mà.”
Trần Lệ Phương mỉm cười đáp lời em trai: “Cậu biết Huệ Huệ mà, nó rất thích bày vẽ làm lụng, nhà chị ở khu gia đình, đâu có chỗ cho nó thỏa sức trổ tài. Cùng lắm là trồng vài chậu hoa cảnh trên ban công. Giờ có sân vườn rồi, nó chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa.”
Trần Giác cười ha hả: “Em là nông dân, cũng không thích kiểu nhà lầu hiện đại như thế, em thấy nhà sân vườn vẫn tốt hơn, rộng rãi thoải mái biết bao.”
Đúng vậy, Trương Cao Nghĩa và Trần Lệ Phương cũng đang cân nhắc tích góp tiền mua một căn nhà có sân vườn nếu tìm được nơi ưng ý. Sau này già rồi, cứ phải leo cầu thang mãi thì bọn họ sẽ không chịu nổi.
Hồ Tú chỉ đạo hai con trai: “Mấy đứa cất đồ vào bếp đi.”
Trương Huệ cười hỏi: “Mợ mang quà cáp gì quý cho con ạ?”
“Năm ngoái rất nhiều thanh niên lên núi săn được gà rừng, thỏ hoang, mợ thấy có vài con ngon nên đổi lấy hai con, phơi khô đặc biệt mang đến cho con đấy. Con nhớ đem hầm mà ăn bồi bổ nhé.”
“Cảm ơn mợ ạ.”
Hồ Tú híp mắt cười hiền từ: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, cậu mợ phải cảm ơn con mới đúng. Nếu không có nhân sâm con đưa, cậu mợ vẫn phải ăn tiêu dè sẻn, sống tạm qua ngày, nào có được thoải mái thư thái như bây giờ?”
Bán nhân sâm xong, gia đình không còn thiếu thốn. Hồ Tú đã thay mới toàn bộ chăn bông, quần bông rách nát trong nhà. Thay chưa được bao lâu thì mùa đông giá rét kéo đến, cả nhà may mắn biết bao.
Ở huyện Vân Đỉnh, mùa đông thường rất lạnh, mọi nhà đều phải dựa vào áo bông, chăn bông dày để chống chọi giá rét.
Trần Dương và Trần Lập được nghỉ Tết về nhà kể với cha mẹ rằng trong ký túc xá bọn họ có mấy người cảm lạnh mùa đông, chẳng những phải nghỉ học mà còn xin phép về nhà dưỡng bệnh, thậm chí có đứa còn không thi được cuối kỳ.
“ Đúng rồi, đây là cho bé con, mợ còn thừa một mảnh vải bông nên may hai bộ đồ nhỏ. Giặt giũ phơi phóng hết cả rồi, đến lúc đó bé con ra đời thì cho nó mặc nhé.”
“Cảm ơn mợ ạ.” Trương Huệ cầm bộ đồ nhỏ ngắm nghía tới lui, quần áo bé xíu, thật đáng yêu làm sao.
Món chính buổi trưa là khoai tây kho thịt. Những miếng thịt ba chỉ thái lớn hầm với khoai tây, hương vị êm dịu thơm lừng khiến Trần Dương chỉ ngửi thôi cũng đã thèm chảy nước miếng.
Trần Lệ Phương vẫy tay gọi, Trần Dương đang ở trong bếp giúp rửa rau một lúc thì chạy tới: “Bác gọi con ạ?”
Trần Lệ Phương gắp một ít thịt ba chỉ trong nồi bỏ vào bát: “Con nếm thử cho bác đi.”
“Vậy thì ngại quá ạ.”
“Đã cho con rồi thì con cứ ăn đi.”
“Dạ!” Trần Dương dứt khoát trả lời.
Trần Dương bưng bát thịt cầm đũa ra ngoài, Trần Lập và Trương Kiến Lâm cũng lặng lẽ cầm đũa đi theo.
Mập Mạp thấy chú nhỏ đi, cũng lon ton chạy theo.
Trần Dương che cái bát lại: “Đây là của em!”
Trần Lập he he cười gian: “Của ai cái gì, chúng ta là anh em ruột, của em cũng là của anh!”
Trương Kiến Lâm cũng không kém cạnh: “Vừa nãy có nhìn thấy cá trong vạc nước không? Chiều anh đi, em muốn ăn cá gì anh bảo chị dâu anh làm cho mà ăn.”
“Chú nhỏ!” Mập Mạp tròn vo ngồi xổm trước mặt Trần Dương, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát.
---