Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 135

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Vậy thì cảm ơn chị Phương nhiều nhé, chờ hai đứa nó thành công, em nhất định sẽ bảo bọn chúng hiếu kính chị và anh rể thật tử tế.”

Nói chuyện thêm một lúc, dì Trần Lệ Phương tiễn người đến tận nhà ga, sau đó mới đi chợ mua ít thức ăn rồi quay về nhà.

Về đến nơi, dì Trần Lệ Phương nhìn khắp sân: “Huệ Huệ này, bố con đâu rồi?”

“Bố đi câu cá rồi ạ.” Trương Huệ đáp.

“Cái ông này thật là! Y như rằng nghiện câu cá lắm không bằng, cứ rảnh ra một cái là mất hút. Đúng là chẳng được việc gì, mẹ còn định nhờ ông ấy giúp làm ít việc nhà.”

“Để con giúp mẹ nhé, bây giờ con cũng đang rảnh.”

“Không cần con đâu. Con rảnh thì cứ vào đọc sách, nghỉ ngơi đi. Con gọi anh hai con đến đây giúp mẹ một tay.”

Trương Kiến Sơn không có ở sân nhỏ bên này, hiện tại người anh duy nhất trong nhà này chỉ có anh hai Trương Kiến Lâm.

Trương Kiến Lâm nghe thấy thì mặt mày phụng phịu, sao lúc nào mẹ cũng chỉ nhằm vào mình vậy không biết.

Trương Huệ vào phòng làm việc đi một vòng, thấy hai người em trai họ đang chăm chú làm bài tập thì lặng lẽ đi ra. Mẹ cô đang bận rộn trong bếp, lại còn nghe loáng thoáng mẹ đang mắng anh hai chuyện chưa có đối tượng, Trương Huệ liền âm thầm chuồn mất.

Giữa tháng Giêng, những ngày này người thân, bạn bè bình thường không có thời gian, nay đều tụ tập tới cửa nhà. Gia đình họ Giang ở thủ đô tuy không phải là giàu có bậc nhất, nhưng cũng là gia đình có tiếng tăm, nên khách khứa cũng tấp nập không kém.

“Ông Giang, có gói hàng của nhà ông này!” Tiếng nhân viên bưu cục gọi vọng vào.

“Năm hết Tết đến mà bưu cục vẫn làm việc sao?”

“Có chứ, hôm nay là mùng bốn Tết rồi, những người cuối năm nghỉ lễ sớm đã bắt đầu đi làm trở lại. Khu chúng ta lại gần bưu cục, nên chắc chắn sẽ nhận được trước tiên.”

Trong phòng khách nhà họ Giang lúc này đang tụ tập hơn chục vị cán bộ đã về hưu, mọi người ngồi quây quần uống trà, trò chuyện rôm rả.

“Mau mở ra xem là ai gửi cho nhà ông đi, ông Giang. Cả đời ông rong ruổi trong thành phố, thế mà vẫn có họ hàng ở tận tỉnh ngoài gửi đồ về cho đấy!” Một cụ ông trêu ghẹo.

“Họ hàng gì chứ! Nhà họ Giang chỉ có mỗi nhà ông ấy thôi, làm gì có họ hàng xa xôi nào.” Một người khác đáp lời.

Bà Văn Diễm Thu cười hiền: “Sao lại không có chứ? Là thông gia đấy!”

“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên.

“ Tôi nói là quan hệ thông gia. Cháu trai út nhà tôi ở tận huyện Vân Đỉnh kết hôn mà. Cháu dâu út của tôi là đứa rất chu đáo, luôn nghĩ cho chúng tôi, thường xuyên gửi đồ về biếu ông bà đấy.”

Nghe vậy, cụ Hoàng, người thân thiết với nhà họ Giang, liền vội vàng nói: “Mau mở ra cho tôi xem với! Cái bánh quy lần trước gửi tới ngon lắm, bộ răng già này của tôi còn ăn ngon lành không kém gì thanh niên cả.”

“Nhìn kìa! Ông Hoàng bị mua chuộc chỉ bằng mấy món đồ ăn vặt đấy thôi!” Đám người phá lên cười ha hả.

Ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào cái gói hàng lớn đặt giữa bàn, khó mà giấu được vẻ mong chờ. Ông Giang Trường An cũng muốn khoe khoang một chút, bèn bảo con trai đi tìm cái kéo tới.

Mở gói hàng lớn ra, bày hết các món lên bàn. Nào là bánh gối bọc lá chuối tây thơm lừng, nào là miến khoai lang do chính tay bà con nông dân làm, rồi lá trà khô, một hộp lớn đựng đủ các loại ngũ cốc và bột mè, thịt khô, lạp xưởng, cá muối được gói ghém cẩn thận trong giấy dầu xếp đầy hai tầng. Lại còn có các loại đồ ăn vặt do Trương Huệ đích thân làm, đựng trong hộp gỗ mộc mạc mà giản dị, gói hàng rất cẩn thận nên đồ ăn vặt bên trong không hề bị vỡ nát.

“Trời ạ, quà năm mới phong phú quá chừng! Ông Giang, hai ông bà thật là có phúc mà.” Một bà cụ trầm trồ.

“Đừng có keo kiệt thế chứ, cho chúng tôi ăn thử mấy món đồ ăn vặt kia đi!”

“Còn lá trà kia nữa, này ông già, vừa nãy tôi hỏi ông có muốn lấy hai lạng về nhà pha không, ông còn nói không cần. Bây giờ chắc là có rồi nhỉ?”

Giang Trường An ngửa mặt cười vang: “Từ từ đã nào, đừng có như ăn cướp vậy chứ! Muốn ăn gì thì về bảo con cháu hiếu kính mà mua cho, đừng có đến hưởng ké của tôi như vậy.”

“Ông Giang, đừng có keo kiệt thế chứ!”

Bà Văn Diễm Thu vẫy tay gọi con trai Giang Tùng tới, cất mấy thứ thịt khô, lạp xưởng vào trong bếp. Trên bàn lúc này chỉ còn lại lá trà và một hộp đồ ăn vặt khổng lồ ba tầng.

“Giang Tùng, con mang hai cái đĩa ra đây.”

“Dạ, con tới ngay.”

Giang Tùng hiểu rõ mẹ mình, lúc lấy đĩa còn thuận tay cầm thêm một cái kẹp gỗ.

Bà Văn Diễm Thu cầm chiếc kẹp gỗ, gắp mỗi loại đồ ăn vặt vài miếng ra đĩa, mời các bạn già nếm thử.

Cụ Hoàng không khách sáo cầm ngay một miếng bánh quy: “Ừm, mùi vị vẫn thơm ngon như thế này mới là chuẩn chứ!”

Không chỉ ông Hoàng mà mấy ông bà cụ khác trong phòng cũng thay phiên nhau tấm tắc khen ngợi, quả thực, đồ ăn tự tay làm ra thì khác hẳn, ngon hơn bao nhiêu thứ quà bánh bán ngoài cửa hàng.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 135