Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 136

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Nói chung con gái biết nấu ăn cũng tốt, nhưng tôi nghĩ phụ nữ vẫn phải có công việc ổn định, ví dụ như cô cháu gái tôi đây, tốt nghiệp đại học, làm việc ở cục thương mại, có đồng lương trong tay, muốn mua gì cũng chẳng phải ngửa tay xin ai.”

“ Đúng là như vậy. Để lo cho cô cháu ngoại của bà vào cục thương mại, ông Khổng nhà bà đã khiến con trai con dâu bà giận đến nỗi dọn ra ngoài ở. Cái vị trí làm việc đó khiến gia đình không yên ổn, nếu không có chút lợi lộc gì thì thật là uổng công ông ạ.”

Nghe thấy lời phát biểu chói tai, Văn Diễm Thu nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua. Mã Văn, bà già này mà dám chọc tức tôi thì đừng trách tôi không giữ chút thể diện nào.

Văn Diễm Thu cũng không phải một bà cụ tầm thường. Trong số những người ngồi trong phòng hôm nay, xét về xuất thân, về tri thức uyên thâm, e rằng không ai là đối thủ của bà.

Ông cụ Khổng cười ha hả nói: “ Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại đúng là vô nghĩa. Chuyện của thanh niên thì cứ để thanh niên tự giải quyết. Mấy người già chúng ta đã về hưu thì nên dưỡng lão thật tốt, xen vào những chuyện này làm gì cho mệt.”

Chồng đã nói vậy, bà cụ Mã cũng chỉ có thể im lặng lắng nghe, mặt mũi sa sầm, tỏ vẻ không vui.

Văn Diễm Thu không thèm bận tâm bà ta có vui hay không. Đến nhà mình mà dám vả mặt mình, không đuổi ra ngoài đã là nể nang không khí tháng giêng rồi.

Giang Tùng thấy đúng lúc, liền mang ra một rổ quýt: “Các cô chú thường xuyên nhìn thấy loại quýt này, đến từ tận miền Nam xa xôi, được bảo quản rất cẩn thận nên không bị đông lạnh hỏng trên đường đi. Mọi người nếm thử xem có ngọt không ạ.”

“Ông Giang cho tôi một quả.”

Ông Hoàng không khách sáo nói: “Vừa ăn bánh ngọt xong có hơi khô miệng.”

“Đừng lấy một, tôi lấy cho ông hẳn hai quả. Tôi thấy một quả e là không đủ để chặn miệng ông đâu.”

Ông Hoàng cười ha ha: “Không hổ là hàng xóm cũ bao nhiêu năm nay, quả nhiên là ông hiểu rõ tôi nhất.”

Nghỉ ngơi một lát, mọi người lại bắt đầu trò chuyện rôm rả, không ai còn để hai câu tranh chấp vừa rồi trong lòng nữa.

Đến giữa buổi chiều, tất cả chậm rãi giải tán. Tiễn khách trở về, Văn Diễm Thu hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải vẫn còn là tháng giêng thì hôm nay tôi đã đuổi bà già Mã Văn kia ra ngoài rồi.”

“Bà đừng tức giận, tức giận chỉ ảnh hưởng sức khỏe của bản thân thôi.” Giang Trường An vội vàng khuyên nhủ.

Giang Tùng không hiểu: “Mẹ, không phải quan hệ giữa mẹ và dì Mã rất tốt sao? Hai năm nay dì ấy còn thường xuyên đến nhà chúng ta mà.”

“Phì, ai thèm có quan hệ tốt với bà ta! Con tưởng lúc đó ngày nào Mã Văn cũng tới nhà là để tìm mẹ sao? Chẳng qua là vì thằng Minh Ngạn nhà mình thôi.”

Càng nói càng tức giận, Văn Diễm Thu hiếm khi nào độc miệng khinh thường nói: “Đứa cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Mã Văn kia y như bà ta, chỉ biết nâng cao đạp thấp. Loại người đó thật sự khiến người ta phải ngứa mắt. Muốn làm dâu nhà ta ư, cứ ở đấy mà mơ đi.”

Giang Tùng quả thực chưa từng nghe cha mẹ đề cập đến chuyện này.

“Con bận rộn cả ngày, toàn chuyện vớ vẩn mẹ nhắc đến làm gì. Nếu con muốn biết thì hỏi vợ con ấy, con bé biết hết.”

Hôm nay Phan Lạc Tinh về nhà ngoại, ăn tối xong mới trở về. Nghe chồng kể hôm nay mẹ chồng tức giận mắng người, vừa nghe nói là Mã Văn thì cười nói: “Mắng thì mắng thôi chứ sao, ông cụ Mã cũng có để ý chuyện này đâu mà.”

“Không phải thế, tôi nghe nói dì Mã vốn muốn gả cháu gái mình đến nhà chúng ta cơ đấy.”

“Ừm, có chuyện này. Tôi cũng có thái độ giống mẹ, nhất định không đồng ý nên mới không nói với ông đấy thôi.”

Lúc này Giang Tùng mới hiểu ra: “Bảo sao mấy tháng năm ngoái có người họ hàng nhà họ Mã đến tìm tôi đánh tiếng. Hóa ra là vì chuyện kết hôn của thằng Minh Ngạn.”

Phan Lạc Tinh nhíu mày: “Sao ông không nói với tôi?”

Giang Tùng cố ý nói: “Bà cũng có kể chuyện trong nhà với tôi đâu.”

Phan Lạc Tinh hai tay chống nạnh: “Bây giờ ông còn muốn so đo với tôi hay sao?”

“ Tôi nào dám so đo với bà.” Giang Tùng cười giúp vợ cởi áo khoác: “Cứ để người ta đắc ý trước đã, sau năm mới tôi sẽ kiểm tra lại cậu ta.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 136