“Thật là trùng hợp.”
Trần Lệ Phương cười nhạt: “Trùng hợp cái nỗi gì. Giờ mẹ mới hiểu, năm ngoái lúc người nhà họ Thẩm đến bàn bạc chuyện này, chắc chắn đã biết có thể kiếm được công việc tạm thời. Nửa tháng sau Tết này, họ vẫn im bặt không gọi chị dâu con qua, rõ là sợ chúng ta đổi ý, rồi lại nghĩ chúng ta lợi dụng họ mà thôi.”
“Mẹ, đừng nghĩ xa xôi làm gì. Dù sao cuối cùng thành công là được rồi.”
“Hừ, hôm nay con đến cơ quan làm thủ tục, bọn họ lập tức gọi chị dâu con đi. Con coi người ta là bạn bè mà người ta vẫn đề phòng con, quả là lòng người khó lường, chẳng biết đâu mà lần.”
Trần Lệ Phương đứng dậy: “Thôi mẹ nói làm gì chuyện này với con, con đi đọc sách của con đi. Chẳng phải mấy hôm trước Chu Văn Phong có ghé qua nói cha nó dặn mùa thu này con sẽ đi núi Mạnh Đỉnh hay sao? Không mau tranh thủ học trước đi con.”
“Vâng, con biết rồi.”
Trần Lệ Phương dắt cháu trai đi ra ngoài: “Mẹ ra chợ mua ít thức ăn đây, con ở nhà không được ra ngoài đâu, mẹ khóa cửa bên ngoài đấy.”
“Dạ được ạ.”
Rót cho mình một chén trà lá trúc, Trương Huệ chậm rãi quay lại góc học tập ngồi xuống, lật một trang sách ra bắt đầu đọc.
Những ngày đọc sách cứ thế lặng lẽ trôi, tựa như thời gian cũng ngừng lại, khiến người ta quên cả tháng ngày.
Trương Huệ đọc xong năm cuốn sách Chu Văn Phong mang tới, mùa xuân cuối cùng cũng đến.
Mưa xuân đêm đêm thấm ướt mặt đất, trên ngọn núi xanh mướt mọc lên từng mảng cỏ non vàng tơ mềm mại. Gió xuân thổi qua mấy ngày, màu vàng nhạt đã dần nhường chỗ cho sắc xanh tươi tốt.
Trương Huệ ghé vào cửa sổ phòng đọc nhìn ra ngoài, cây đào ở góc sân đối diện đã nở một bông hoa màu hồng chúm chím. Lá non vàng óng ôm chặt cành hoa thành từng chùm. Gió xuân thổi qua, cành hoa đung đưa, những cánh hoa hồng phớt khẽ khàng rơi xuống.
Hoa mận trắng muốt ở miệng giếng và hoa lê ở góc tường bên này thật khó phân biệt.
“Cô ơi, khi nào thì có quả ăn ạ?”
Mập Mạp chổng chiếc m.ô.n.g nhỏ xíu lên nhặt những cánh hoa trên mặt đất, trong túi áo đã đầy ắp một nắm cánh hoa con con.
Trương Huệ thoải mái dựa vào bậu cửa sổ: “Vẫn còn sớm lắm, chờ thêm chút nữa đã.”
Năm ngoái mới trồng xuống, nói nếu chăm tốt thì sẽ ra quả, nhưng chưa ra quả thì làm sao biết được.
Đã nở hoa rồi, chỉ cần tưới nước nhiều hơn kiểu gì cũng ra được ít nhất hai ba quả.
Sau khi mấy cái cây trong sân nở hoa, Trần Lệ Phương cũng bắt đầu quan tâm. Tết Thanh Minh, bà về nhà ngoại, lẳng lặng đi tảo mộ cho cha mẹ mình, còn không quên hỏi han những người trồng cây ăn quả trong làng về cách chăm sóc để cây ra quả to, ngọt.
Cây ăn quả đều là cứ thế mà trồng ở góc vườn, cứ để nó lớn tự nhiên thôi.
Thường thì khi bón phân cho vườn rau, người ta sẽ giữ lại một gáo nước phân tưới xuống gốc cây.
Thế là sau khi về thành phố, Trần Lệ Phương chẳng biết kiếm đâu ra mấy cân phân hóa học quý hiếm, đào hố quanh cây bón vào, lại còn trộn cả nước tiểu của Mập Mạp vào tưới nữa.
Hai ngày đó, mùi hôi nồng nặc đến mức Trương Huệ không muốn đi lại trong sân, tự nhốt mình trong phòng, đóng chặt cửa sổ.
Trương Huệ nhốt mình trong phòng, không muốn ra ngoài, nhưng những ngày này Lưu Lị lại rất thích ra ngoài.
Cô ấy kết giao được bạn mới ở cửa hàng bách hóa, tan làm thì hẹn nhau ra ngoại thành hái rau má, rau sam. Ngày nghỉ thì rủ nhau lên núi nhặt nấm. Ngày nào cũng hớn hở ra đi, rồi lại hớn hở trở về.
Bây giờ có công việc nên rất tự tin, cả người thấy sảng khoái, yêu đời hẳn lên.
Mập Mạp nũng nịu với cô: “Mẹ con không quan tâm đến con nữa.”
“Sao lại không quan tâm đến con? Quần áo mới con đang mặc trên người là mẹ con mới may cho con hai hôm trước đó thôi mà?”
“ Nhưng mà mẹ ra ngoại thành chơi chẳng bao giờ cho con đi cùng.”
Cái chuyện " đi chơi" mà Mập Mạp nói, chính là việc mẹ cậu nhóc sau giờ tan ca thường ra ngoại thành cùng mọi người để hái rau dại.
“Mẹ con vừa tan ca là đi thẳng ra ngoại thành, mất gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Con không thể bắt mẹ con vòng về nhà đón con, sẽ không đủ thời gian đâu.”
“Vậy thì khi nào mẹ sắp tan ca, con cứ đến cửa hàng bách hóa đợi mẹ là được.”
“Thế cũng được.”
---