Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 139

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đã gần một năm Mập Mạp được uống sữa bò đều đặn, Trương Huệ thấy rõ cậu nhóc đã cao lớn hơn hẳn năm ngoái, ra dáng một đứa trẻ đã lớn phổng phao.

“Hay là mùa thu này con đến trường đi học nhé, con xem này, cao hơn cả Mao Mao rồi, mà Mao Mao còn lớn hơn con một tí đấy.”

Mập Mạp tỏ vẻ hoảng sợ: “Con không muốn đâu, con mới năm tuổi, con muốn ở nhà chơi thôi.”

Trương Huệ trêu cậu bé: “Con nói ở nhà chơi chán lắm mà.”

“Cô ơi…” Mập Mạp lại bắt đầu làm nũng.

“Thôi được rồi, đừng có làm nũng nữa, cái váy của cô sắp bị con kéo hỏng rồi đấy.”

Trương Huệ khẽ thở dài, cô cũng muốn ra ngoài, không chỉ để nhặt nấm mà còn muốn ghé thăm nhà cậu mợ. Chẳng biết cây nhân sâm quý giá trên núi giờ ra sao rồi, liệu đã bị ai phát hiện hay chưa.

Mặc dù kiếp trước, phải đến đầu những năm 1990, cây nhân sâm đó mới được phát hiện và đưa lên báo, nhưng nhỡ đâu có người nào đó đã tìm thấy trước mà không công bố thì sao.

Cô vừa muốn nhân sâm cứ thế yên ổn mà lớn lên trong thung lũng, lại vừa sợ nó bị người khác phát hiện rồi đào mất. Trong lòng cô cũng có chút tư tâm, nếu nhất định phải bị đào thì phải là do chính tay cô đào mới được.

“Cô ơi, cô đang nghĩ gì vậy?” Mập Mạp tò mò hỏi.

“Cô đang nghĩ không biết bao giờ em bé trong bụng cô mới chịu chào đời.” Trương Huệ khẽ xoa bụng, nét mặt dịu dàng hẳn đi.

Mập Mạp cũng đặt bàn tay nhỏ bé lên bụng cô: “Em bé ngoan nhé.”

Giang Minh Ngạn tan ca trở về, cười hỏi: “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

“Cũng ổn anh ạ, vẫn như mọi khi, chẳng có gì khó chịu cả.”

Giang Minh Ngạn rửa tay sạch sẽ, vội vàng lại đỡ lấy vợ: “Bụng em to hơn tháng trước nhiều rồi đấy.”

“Được năm tháng rồi còn gì, thêm một hai tháng nữa là sinh rồi, chẳng to thì sao.”

Thể chất của Trương Huệ vốn không dễ béo, trong thời kỳ mang thai này, tay chân cô vẫn thon gọn nên nhìn chiếc bụng lại càng lộ rõ, tròn căng.

Trương Huệ nhón một quả anh đào bỏ vào miệng: “Ngọt quá đi mất.”

“Ừm, ngọt thật, nhưng năm đầu tiên cây ra không nhiều quả lắm.” Giang Minh Ngạn nói.

“Sang năm chắc chắn sẽ sai trĩu quả hơn.”

Cây anh đào kết trái khá sớm. Khi cây bắt đầu ra quả, ngày nào Mập Mạp cũng lượn lờ dưới gốc cây, tận mắt nhìn những quả anh đào lớn dần lên, từ xanh chuyển vàng, rồi từ từ ửng đỏ.

Rất nhiều quả anh đào rụng xuống khiến Mập Mạp đau lòng khôn xiết.

Sau đó, khi anh đào đã chín đỏ, lại có chim đến mổ. Mập Mạp lại càng đau lòng hơn nữa.

Chỉ cần nhìn thấy quả anh đào nào chín đỏ, Mập Mạp liền nằn nì bà nội hái xuống, vì bỏ vào bụng mới là an toàn nhất.

Mập Mạp ngồi xổm trước mặt cô chú, đôi mắt mong ngóng nhìn nắm quả anh đào trong chiếc bát nhỏ.

“Mập Mạp, hôm nay con không được ăn đâu nhé.” Trương Huệ dặn dò.

Mập Mạp bĩu môi: “Con biết rồi, bà nội đã nói với con rồi.”

Bà nội nói ăn nhiều anh đào sẽ bị đau bụng. Hừ, anh đào ngon thế này thì lâu lắm mới bị đau bụng chứ.

Giang Minh Ngạn bật cười, an ủi: “Không có anh đào thì sau này còn có quả đào, quả lê, con đừng buồn.”

Đứa bé Mập Mạp nhỏ xíu, hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra vẻ người lớn: “Cô chú cứ ăn đi, con đi đây.”

Giang Minh Ngạn cười nói: “Nếu con của chúng ta cũng dễ thương như Mập Mạp thì tốt biết mấy.”

“Chắc chắn rồi.” Trương Huệ khẳng định.

Anh chọn một quả màu đỏ tươi đưa cho vợ: “À phải rồi, mẹ anh vừa gọi điện, nói đã sắp xếp thời gian xong, đầu tháng sau sẽ tới cùng với ông bà nội.”

“Ôi, ông bà nội đều tới sao? Ông bà lớn tuổi như vậy …” Trương Huệ có chút lo lắng.

Giang Minh Ngạn cũng rất bất đắc dĩ: “Ông bà nội đều nằng nặc đòi đến, cha mẹ không thuyết phục được nên đành đưa các cụ đến đây.”

“Vậy thì chúng ta dọn dẹp phòng ốc trước đi, cái gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị luôn.” Trương Huệ nói.

“Được, để anh chuẩn bị.”

Mẹ anh nói muốn chăm sóc Huệ Huệ ở cữ. Đợi Huệ Huệ sinh con xong, thời gian ở cữ chắc là vào khoảng tháng tám, mẹ sẽ ở lại đây một thời gian dài.

Trương Huệ cười nói: “Ông nội đến đúng lúc quá, sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó ông và cha em có thể cùng nhau đi câu cá.”

“Đừng nói đến câu cá, cha sợ em không có cá ăn, bây giờ ông cũng phá vỡ nguyên tắc rồi, câu không được là mua từ người khác. Trong vạc nước nhà mình vẫn còn mười mấy con cá tươi roi rói, em tranh thủ ăn nhiều một chút đi.”

Trương Huệ ngại ngần nói: “Ăn cá suốt mấy tháng nay, bây giờ nhìn thấy cá thật sự chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa.”

“Vậy uống canh gà nhé?”

“Thôi quên đi.” Trương Huệ gạt bỏ ngay: “Đừng cho em uống canh gà, để sau đi. Với tính cách của mẹ em, chờ đến lúc em ở cữ kiểu gì cũng phải uống canh gà liên tục cho mà xem.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 139