Trước khi đi Giang Minh Ngạn còn vào phòng nhìn con gái, cô bé ngủ say như một chú heo sữa vậy.
“Mẹ, bọn con đi trước ạ.”
“Ừ, về đi con.”
Ngóng theo bóng họ khuất dần, Trần Lệ Phương quay đầu giục cháu trai: “Ăn nhanh lên, ăn xong bà đưa cháu đi chơi.”
“Chơi cái gì ạ? Nhà ông Chu chẳng có gì hay để chơi cả.”
“Chúng ta lên rừng dạo chơi.”
Hôm qua trên đường lên núi, ven đường nhìn thấy rất nhiều nấm mọc đầy, nhưng chẳng ai bận tâm hái, chắc là người trong thôn cũng không có hứng thú với mấy thứ này.
Sản vật trên núi phong phú, trong thôn thưa thớt người, một ngọn núi lớn như thế mà chỉ có vài hộ trông nom. Chỉ cần không sợ hiu quạnh, dẫu cuộc sống có đạm bạc chút, trên núi này chẳng bao giờ lo đói bữa.
Mập Mạp vừa ăn xong, Trần Lệ Phương đang dọn dẹp nhà bếp, trong buồng vang tiếng trẻ ư ử, Mập Mạp liền chạy tới: “Bà nội ơi, Hàm Hàm thức rồi kìa!”
“Đến đây con!”
Trần Lệ Phương rút chiếc khăn mặt ra lau tay rồi nhanh chóng đi vào phòng.
“Ôi bé ngoan của bà nội dậy rồi à.”
Cô bé giơ tay lên đặt cạnh đầu, ư ử vài tiếng tỏ vẻ sốt ruột. Trần Lệ Phương vội vàng bế cháu lên: “ Đúng là bé ngoan, chúng ta đi rón nhé.”
Chăm chút cho cháu gái nhỏ sau giấc ngủ, thay tã, rửa mặt xong xuôi, cô bé đã đói đến bụng sôi ùng ục.
“Chờ một chút, mẹ cháu đã pha sữa để trong nước ấm sẵn rồi đây này.”
Bà cầm bình sữa, kiểm tra thử xem nhiệt độ đã vừa chưa, không nóng quá, có thể cho bé uống được rồi.
“Bà nội, để cháu cho em ăn.” Mập Mạp không nhịn được cứ tiến về phía trước.
“Đợi một thời gian nữa, chờ Hàm Hàm lớn hơn chút rồi cháu có thể cho em ăn.”
“Cháu làm được mà!”
“Hàm Hàm nhỏ thế này, bà sợ cháu làm con bé sặc.”
“Vậy cháu có thể cầm bình sữa không?”
Bị cháu trai nũng nịu, Trần Lệ Phương đành cầm chiếc bình sữa trong tay: “Vậy thì bà cháu mình cùng cầm nhé.”
“Vâng ạ.”
Mập Mạp đứng bên cạnh bà nội, tay phải cùng bà đỡ bình: “Bà ơi, Hàm Hàm trắng quá, trắng hơn em gái Đại Mao nhiều.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Hàm Hàm trắng giống cô bé con nhà bà mà, sau này lớn lên chắc chắn cũng sẽ là một người đẹp có duyên đấy.”
“Ồ, mọi người đang bận rộn đó ư.”
Một ông cụ chắp tay sau lưng, sải bước tới, cười xòa: “ Tôi là chú họ của Chu Minh Sơn, tên là Chu Tấn, ở ngay cạnh nhà mọi người đây. Tôi lớn tuổi nên lũ trẻ trong thôn thường gọi là ông hai Chu.”
“À ra vậy, cháu đã nghe chú Minh Sơn nhắc đến chú rồi. Chồng cháu là anh em kết nghĩa với chú Minh Sơn, vậy cháu gọi chú là chú hai Chu được không ạ?”
“Được chứ, chú rất thích cách gọi này.”
Ông hai Chu tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Tối qua chú đến nhà bạn uống rượu, không có ở nhà. Sáng nay về mới nghe nói các cháu đến từ hôm qua.”
“Dạ, con gái cháu đang học pha trà với anh Chu. Con bé mới ở cữ xong, để nó một mình lên núi thì đường xá xa xôi, chúng cháu làm cha mẹ cũng không yên tâm, nên phải cùng đi theo.”
“Ha ha ha, con gái có được cha mẹ như các cháu thật là may mắn.”
“Dạ không dám đâu ạ.”
“Mặc dù chú chưa quen các cháu, nhưng lại rất quen thuộc với thầy giáo Trương nhà các cháu. Đều là người một nhà, đến thì cứ thoải mái ở lại nhé, thiếu thốn gì thì cứ qua nhà chú mà tìm. Chu Minh Sơn tính tình giản dị, các cháu không cần phải dè dặt như nó đâu.”
Trần Lệ Phương cười nói: “Dạ không dám, chúng cháu đến để học nghề, sao có thể chê nhà sư phụ được ạ.”
Trò chuyện vài câu, ông hai Chu đứng dậy: “Thôi, các cháu cứ tiếp tục công việc nhé, chú về nhà trước đây.”
“Chú hai Chu đi thong thả ạ.”
Trần Lệ Phương cúi nhìn, cô bé đã uống hết cả một bình sữa lớn.
“Ăn giỏi quá, tốt lắm. Đừng học cái dạ dày chim bé tí kia của mẹ cháu. Em bé phải ăn thật no, lớn lên mới khỏe mạnh được.”
“Ưm.”
Trần Lệ Phương cười híp cả mắt: “Ừ, nghe hiểu hả?”
Cô bé nhìn quanh quất khắp nơi, chăn bông quấn chặt nên không cử động được cổ, ánh mắt cứ đảo liên tục.
“Tìm cha mẹ cháu hả? Cha cháu về nhà rồi, mẹ cháu lên núi làm việc rồi.”
Bế cháu đứng dậy: “Cái nôi nhỏ của cháu đâu rồi nhỉ? Hàm Hàm nằm trong nôi nhé, bà nội đi hái nấm, cháu cũng đi cùng bà nhé.”
Chiếc nôi nhỏ được lót đệm mềm mại. Bà đặt em bé vào trong, đắp một chiếc chăn nhỏ, rồi Trần Lệ Phương đeo nôi trên lưng, đi vào khu rừng cây cách đó không xa.
---