Bây giờ cũng đã muộn, Trần Lệ Phương hỏi phòng bếp ở đâu, bảo con trai cất đồ tiếp tế vào chạn bếp, bà thì đi ra vườn rau phía sau hái mấy mớ rau tươi, rồi bắt tay nấu bữa cơm chiều.
Trương Huệ vào phòng ngủ nhìn quanh, bên trong coi bộ cũng tươm tất sạch sẽ. Đợi Giang Minh Ngạn giăng màn, trải chiếu xong xuôi, Trương Huệ mới nhẹ nhàng đặt đứa bé con đang gà gật lên giường.
“Cái màn ở túi nào vậy anh?”
“Trong túi xách của cha, để anh đi lấy.”
Mùa hè trên núi có cái tốt là mát mẻ, nhưng mỗi tội là nhiều muỗi, nếu có màn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Chu Minh Sơn thấy bọn họ mang theo màn thì cười bảo: “Xem ra mọi người tính ở lại chỗ tôi lâu dài rồi đó nha.”
“Chắc chắn phải ở dăm ba tháng chứ ít gì.” Trương Cao Nghĩa biết vụ trà mùa thu ở đây thường rơi vào khoảng giữa tháng chín.
Chu Minh Sơn có nuôi hai con gà ta, trong bếp lại có sẵn trứng, Trần Lệ Phương đập hai quả trứng, nấu thêm mấy bát mì trứng, xong xuôi rất nhanh.
Ăn tối xong, nồi nước lớn khác cũng đã sục sôi, cả nhà lần lượt xếp hàng tắm gội, lúc này mới tạm yên tĩnh lại.
Tắm xong cả người đều bốc hơi nghi ngút, ra khỏi phòng tắm, gió lạnh từ trên núi thổi tới, Trương Kiến Lâm hắt xì một cái rõ to.
“Hư hừ, lạnh quá đi thôi.”
“Đã bảo sáng tối trên núi rất lạnh mà, con có mang áo khoác theo không đó?”
“Không ạ.” Trương Kiến Lâm thật thà đáp.
“Không mang thì đừng có đi lung tung bên ngoài, về phòng đóng cửa nằm đi, ngủ sớm chút mai còn phải xuống núi về nhà.”
“Dạ.”
Giang Minh Ngạn về phòng, cả ngày mệt nhoài, cô vợ đã thiếp đi bên cạnh con gái nhỏ.
Anh cũng mệt rã rời, nằm xuống ngủ cạnh vợ. Nửa đêm con gái nhỏ cựa quậy đòi sữa, anh dậy bế cháu đi rón, Trương Huệ mắt vẫn lim dim, ôm con gái nhỏ vào lòng, đứa bé tự động tìm v.ú mẹ để bú.
Giang Minh Ngạn chờ một lát, thấy con gái đã b.ú no mới bế con bé đặt về chỗ cũ. Cả nhà lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Trương Huệ còn đang mơ mơ màng màng, đã có tiếng gõ cửa phòng bọn họ.
Trương Huệ xoay người, mơ hồ nói: “Đừng làm phiền, để em ngủ thêm một lát đi mà.”
Giang Minh Ngạn đứng dậy khẽ mở cửa, là Chu Minh Sơn.
“Bảo Trương Huệ dậy đi, lát nữa ăn sáng xong rồi chuẩn bị lên núi hái trà.”
Giang Minh Ngạn nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, đúng là quá sớm so với thói quen dậy muộn thường ngày của Huệ Huệ.
Chẳng còn cách nào khác, Giang Minh Ngạn đành lòng lay vợ dậy.
Trương Huệ từ trên giường đứng dậy, đẩy Giang Minh Ngạn xuống, tinh nghịch véo cằm anh: “Không thể cho em ngủ thêm một tí à!”
Giang Minh Ngạn cố nhịn cười: “Không phải anh không muốn cho em ngủ đâu, mà là sư phụ tương lai của em đích thân gọi em lên núi hái trà đó.”
Trương Huệ mất một lúc lâu mới sực tỉnh nhận ra mình đang ở đâu.
Giang Minh Ngạn cũng phải dậy, ngày mai anh còn phải về đơn vị làm việc, ăn sáng xong sẽ cùng Kiến Lâm xuống núi.
Ăn sáng xong xuôi cùng vợ, anh liền bế con gái nhỏ sang phòng bố mẹ vợ, đặt con bé nằm chung với thằng cu Mập Mạp.
Một lúc sau anh lại nhích người ra, bế con gái ra xa một chút, để thằng cháu trai nhỏ xoay mình không đụng vào em gái.
Trương Huệ khoanh tay tựa vào khung cửa gỗ: “Giang Minh Ngạn, anh nói thật đi, giờ ai mới là cục vàng anh yêu nhất?”
Giang Minh Ngạn cười tủm tỉm tiến lại gần, trao cô một nụ hôn thật nhẹ. Trong lòng thầm nghĩ, còn ai khác ngoài em nữa chứ.
Trương Huệ đỏ mặt, hừ, chẳng đời nào cô tin.
Ăn sáng xong, lớp sương mai còn giăng mắc trên lá cỏ, Trương Huệ đã phải theo lên núi.
Ngày mai Giang Minh Ngạn và Kiến Lâm còn phải về đơn vị làm việc, chẳng thể nán lại thêm, lát nữa là phải xuống núi ngay rồi.
“Chờ một thời gian nữa anh lại lên núi thăm em, muốn ăn gì thì cứ dặn anh, anh mang cho.”
“Thôi đi, đường núi cheo leo thế này, anh đến thăm em là quý lắm rồi.”
Bên kia đang gọi cô, Trương Huệ đeo chiếc gùi hái trà lên lưng: “Em đi trước đây, anh cũng về sớm đi nhé, em và con gái sẽ nhớ anh lắm.”
Giang Minh Ngạn còn chưa kịp dặn dò thêm câu nào, cô vợ đã nhanh nhảu biến mất sau lùm cây, khiến anh chỉ biết phì cười, lắc đầu.
Trương Huệ vừa ra ngoài, Mập Mạp cũng thức giấc, Trần Lệ Phương dẫn cháu trai đi ăn sáng.
Trên núi còn thiếu vài thứ nên hôm nay Trương Cao Nghĩa phải xuống núi, tiện đường đưa con trai và con rể xuống dưới: “Chúng ta cũng đi thôi.”
---