Trương Huệ cũng không ngờ bé con vàng của cô lại mau chóng được mọi người yêu mến đến vậy.
Chu Diệp là người tỉ mỉ, có trách nhiệm, nhìn thấy Trương Huệ làm chưa đúng thì chỉ ra từng điểm một. Trương Huệ đều chăm chú lắng nghe, dần dần cô cũng thành thạo hơn trong việc hái trà.
Nhưng cũng chỉ là cô tự cho là thành thạo, mải miết cặm cụi đến tận trưa mà cũng chỉ được non hai cân lá trà xanh mướt.
Chu Diệp an ủi cô: “Lần đầu hái được như vậy là rất khá rồi, mà nơi đây việc hái trà lại đòi hỏi kỹ thuật cao hơn nhiều, không giống như Nam Sơn bên kia, những người hái trà lành nghề có thể hái dễ dàng cả chục cân mỗi ngày.”
Trương Huệ biết bốn, năm cân lá trà xanh mới có thể làm ra một cân trà khô. Hôm nay cô hái hơn một cân, tính ra cũng chỉ làm được chừng hai lạng trà khô.
Chu Minh Sơn không hề chê cô hái ít, ông dẫn cô xuống núi trở về.
“Cháu biết các bước làm trà khô chứ?”
“Dạ, cháu biết ạ.”
Làm trà khô từ lá xanh sẽ bao gồm các công đoạn như phơi héo, diêu thanh, xao diệt, nhào nặn và sấy khô để định hình. Trong mỗi bước lớn còn có nhiều chi tiết cần chú ý, chẳng hạn như xao diệt.
Xao diệt chính là dùng nhiệt độ cao để xử lý trà, có thể chia thành xao xanh, sấy xanh, đồ xanh và phơi xanh. Các loại trà khác nhau có phương pháp sản xuất khác nhau trong bước xao diệt này, ví dụ như trà Tứ Xuyên cũng sử dụng phương pháp phơi xanh.
Chu Minh Sơn cười gật đầu: “Cháu đúng là có tâm. Lát nữa theo chú làm phần trà hôm nay cháu hái.”
Trương Huệ mở to mắt, lần đầu tiên đã được giao cho cô tự tay thực hiện sao?
“Làm trà tuy khó mà dễ. Nếu không theo đuổi nhiều hương vị cầu kỳ, thì chỉ cần hái lá trà tươi về nấu nước uống là được.”
Vậy thì cô vẫn muốn uống trà ngon hơn.
Trong lá trà xanh có quá nhiều nước. Qua công đoạn phơi héo, cần để khô một lúc cho bay hơi bớt nước, để lá trà xanh căng ra đầy sức sống, phiến lá mềm cứng vừa phải, có như vậy bước xao diệt tiếp theo mới dễ dàng thao tác.
Khoảng hai cân lá trà xanh của cô còn không đầy một cái nong tre nhỏ. Trương Huệ trải đều lá ra, nhìn qua tưởng chừng như nhiều hơn.
“Cả buổi sáng con chỉ thu được có bấy nhiêu thôi sao, con gái?” Ánh mắt Trần Lệ Phương sắc bén, liếc một cái đã nhìn thấu trò lừa bịp của con gái.
Trương Huệ ho nhẹ một tiếng: “Người ta bảo rằng đây là lần đầu con hái trà, làm được chừng này đã là khéo léo lắm rồi.”
Trần Lệ Phương cũng không đả kích con gái: “Nhanh nhanh dùng bữa đi đã, rồi ăn xong hẵng làm tiếp.”
“Dạ.”
Từ bé đến giờ Trương Huệ chưa từng phải đụng tay đụng chân vào việc đồng áng hay nặng nhọc, lại vừa mới sinh nở xong, dù bên ngoài trông có vẻ cứng cáp nhưng thân thể vẫn còn yếu ớt. Sáng nay leo núi hái trà đến trưa, vừa ăn cơm trưa xong đặt lưng xuống giường là đã ngủ vùi ngay tắp lự.
Bên kia Chu Minh Sơn đang thúc giục. Trần Lệ Phương đành lòng lay con gái dậy: “Dậy mau con, làm xong việc rồi tối về ngủ sớm một chút.”
Trương Huệ cảm thấy sữa căng tức hai bầu ngực, liền vội hỏi: “Hàm Hàm dậy chưa hả mẹ?”
“Con bé tỉnh rồi, con đợi một lát.”
Trương Huệ không chút chần chừ, vội vàng vén chăn màn ngồi khoanh chân dựa lưng, ôm con b.ú sữa no nê rồi mới tất tả chạy đến trà quán.
Trà quán là một tòa nhà gỗ hai tầng bề thế, chưa kịp bước chân vào, hương thơm ngào ngạt của lá trà đã thoang thoảng quyện vào không khí.
Tầng một xây từng dãy bếp lò, có rất nhiều người đang xao trà. Trong mỗi nồi đều có không ít trà, Trương Huệ ôm phần trà ít ỏi sau khi phơi khô đã teo tóp lại của mình, trong lòng thấy hơi ngượng ngùng.
Chu Minh Sơn có chỗ riêng, Trương Huệ liền đi theo ông vào.
“Cháu xem chú làm trước rồi làm theo nhé.”
“Dạ được ạ.”
Xao trà chú trọng đến kỹ thuật, nhiệt độ và thời gian. Tùy theo loại trà và trạng thái lá xanh lúc phơi mà có sự khác biệt khi xao.
Những điều này, ghi trong sách và thực hành thực tế khác biệt rất lớn. Làm trà vốn là vấn đề của kinh nghiệm, kỹ thuật và cảm nhận.
Trương Huệ nghiêm túc học, chỗ nào không hiểu thì hỏi ngay.
Chỉ cần Trương Huệ hỏi, Chu Minh Sơn sẽ không chút giấu giếm, tận tình chỉ bảo cho cô.
---