Trương Huệ có nền tảng tốt, có thể nhìn ra trọng điểm, hỏi những câu hỏi liên quan. Thậm chí có một phần nhỏ liên quan đến kỹ thuật pha trà độc quyền của nhà họ Chu, ông cũng không chút giấu giếm, hào phóng nói cho cô biết.
Một người chuyên tâm học, một người chuyên tâm dạy, thu hút sự chú ý của những người khác trong trà quán.
Lúc học, Trương Huệ rất tập trung, hoàn toàn chẳng để tâm đến những ánh mắt xung quanh. Cho đến khi cô xao diệt xong hai lạng trà ít ỏi của mình, cũng là lúc những người khác trong trà quán đã lần lượt ra về.
“Đi thôi, mang trà của cháu lên tầng hai.”
Sau công đoạn sát thanh và nhào nặn, lá trà còn phải trải qua bước sấy khô để định hình. Một số loại trà còn phải hấp ép thành khối, nhưng riêng trà Mạnh Đỉnh thì không cần thực hiện công đoạn này.
Các kệ sấy trên tầng hai chứa đầy lá trà đã làm xong.
Chu Minh Sơn tìm cho cô một cái nong tre nhỏ. Cô cẩn thận trải hai lạng lá trà kia ra.
Khi đi xuống lầu, Trương Huệ còn suy nghĩ không biết sau khi khô hẳn, hai lạng trà này sẽ còn lại bao nhiêu.
“Sáng mai cháu không cần lên núi hái trà nữa.”
“Sao lại không ạ?”
“Cháu đợi hai ngày, chờ trà cháu làm xong rồi hẵng nói. Nếu không đúc rút kinh nghiệm mà cứ cắm đầu làm theo bản năng thì cũng chỉ phí công vô ích thôi.”
Trong lòng Trương Huệ dâng lên niềm vui nho nhỏ, nghĩ bụng mai được ngả lưng ngủ thêm một giấc. Vừa về đến nhà, cô đã thấy cha mình ở đó.
“Tối qua, cha thấy nhang muỗi sắp cạn nên mua thêm một hộp, tiện thể sắm sửa chút dầu ăn, muối, tương, giấm, chắc cũng đủ dùng trong một thời gian.”
Xong xuôi chuyện đi núi, Trương Cao Nghĩa bế Hàm Hàm lên tay, ân cần hỏi con gái: “Hôm nay con học được những gì rồi?”
“Cũng ổn ạ.” Trương Huệ thốt lên một tiếng thở dài: “Mệt mỏi quá chừng!”
Suốt cả buổi sáng, từ việc lên núi tìm hiểu, nhận diện các giống trà, đến chiều lại miệt mài hái và chế biến, trừ khoảng thời gian nghỉ trưa chớp nhoáng, cô hầu như không ngơi tay phút nào.
“ Nhưng con vẫn rất mê, con thấy việc làm trà vô cùng hứng thú.”
“Con thích là tốt rồi, như vậy cha mẹ cũng không uổng công đi cùng con chuyến này.”
Trương Huệ cười tươi rói: “Cha ơi, hôm nay con tự tay hái trà đấy. Đợi lá trà khô rồi, con sẽ đích thân pha một ấm mời cha thưởng thức.”
Trương Cao Nghĩa cười vang: “Được thôi, đến lúc đó cha nhất định phải nếm thử. Khi nào về thì con nhớ mang biếu thằng Tiểu Giang một ít nhé.”
“Vâng ạ.”
Thấy con gái vất vả cả ngày, Trần Lệ Phương thương tình không để cô trông nom bé con buổi tối. Trương Huệ mệt nhoài nên đi ngủ sớm, một giấc say nồng đến tận sáng hôm sau, cả người khoan khoái nhẹ nhõm.
Chú Chu không thấy ở nhà, chắc đã lên núi hái trà rồi.
Trần Lệ Phương thấy con gái đã dậy, bèn dọn đồ ăn lên bàn: “Hàm Hàm vẫn còn trong phòng cha mẹ đấy, lát nữa con ăn xong thì vào xem con bé một lát. Giờ mẹ đi tìm cha con.”
“Dạ, vâng ạ.”
Mập Mạp chạy bổ tới: “Cô ơi, ông nội đi hái nấm rồi, ông còn bảo sẽ bắt được một con thỏ mang về nữa đó.”
Trương Huệ bật cười: “Làm gì có thỏ nào mà dễ bắt đến thế?”
“Có đấy ạ.” Mập Mạp quả quyết gật đầu: “Mấy người trong thôn bảo trên núi có những cái hố, thỏ hay bị rơi vào đó lắm.”
“Ý con là người ta đặt bẫy đấy à?”
“Dạ, phải rồi ạ.”
“Thế thì còn tùy thuộc vào may rủi thôi.”
Mập Mạp l.i.ế.m môi thèm thuồng: “Con thèm ăn thịt quá đi mất!”
Hôm qua bà nội mua thịt về đã đem rán hết lấy mỡ, dẫu tóp mỡ béo ngậy thật đấy, nhưng cậu nhóc vẫn cứ muốn được cắn miếng thịt.
“Trên núi làm gì có chỗ mua thịt, con ráng nhịn đi. Mấy hôm nữa ông nội về, con nhớ dặn ông lần sau ghé qua thì mang theo hai miếng thịt khô, thế là đủ cho chúng ta ăn được một thời gian rồi.”
“Dạ, vâng ạ.”
Có được một ngày nghỉ ngơi, Trương Huệ quý trọng vô cùng, nếu không phải vì bé con còn ngáng chân, chắc chắn cô đã quay lại giường đánh thêm một giấc rồi.
Bé con nhìn thấy mẹ, khẽ khàng "ậm ừ" trong cổ họng. Mập Mạp ngồi xổm bên cạnh nôi, líu lo: “Cô ơi, Hàm Hàm đang thủ thỉ với cô đó.”
“À, em bé nói gì vậy con?”
“Em ấy nói muốn ăn thịt, muốn ăn kẹo sữa ạ.”
Trương Huệ bật cười: “Con xem thử Hàm Hàm đã mọc răng chưa nào?”
“Chưa ạ.”
“Chờ em mọc răng rồi, cô sẽ cân nhắc cho em bé ăn một chút thịt nhé.”
“Vâng ạ.”
Trương Huệ nằm lười biếng cả một ngày, đến sáng hôm sau thức dậy lại thấy chú Chu cũng có mặt ở nhà.
“Cháu ra trà quán lấy số trà của mình về đi.”
“Vâng ạ.”
---