“Nếu cha đồng ý đến Nam Sơn, xưởng trưởng sẽ đích thân tới mời cha. Mời cha làm giáo viên chuyên trách của xưởng trà, chuyên truyền thụ kỹ thuật làm trà và pha trà.”
Sắc mặt Chu Minh Sơn lạnh lùng: “Con không cần nói thêm. Lần trước cha đã nói với con chuyện này không thể bàn bạc rồi.”
“Sao lại không thể bàn bạc?” Chu Thủy Thanh tức giận: “Ở lại thôn Chu Gia thì có tương lai gì tốt đẹp chứ? Vừa xa xôi lại vừa nghèo khó, cha nhìn ngay cả anh con cũng đã chuyển đến tỉnh thành rồi. Một mình cha ở đây, lỡ có chuyện gì không may xảy ra, cả con và anh đều không hay biết gì đâu.”
“Cha sinh ra ở thôn Chu Gia, lớn lên ở thôn Chu Gia, cho dù sau này có nhắm mắt xuôi tay ở thôn Chu Gia cũng là lẽ đương nhiên, cha mong còn chẳng kịp. Các con không hiểu chuyện, ghét bỏ nơi xa xôi này thì thôi. Sau này cha c.h.ế.t đi, ngay cả tảo mộ cũng không cần đến đâu!”
“Cha, sao con nói mãi cha không nghe vậy?”
Chu Minh Sơn khoát khoát tay: “Nếu con đến đây chỉ để lải nhải chuyện này với cha thì thôi, con mau trở về đi.”
“Con không về, đây là nhà con, sao con phải về.” Chu Thủy Thanh cũng tức giận.
Hai cha con vẫn giữ vẻ giận dỗi, không ai nói với ai lời nào. Khi Trần Lệ Phương và Trương Huệ quay về, họ vẫn thấy cảnh tượng ấy. Trần Lệ Phương nấu xong bữa tối liền gọi mọi người ra ăn cơm.
Ăn tối xong, Chu Minh Sơn đi vào trong thôn. Chu Thủy Thanh nhanh nhẹn giúp rửa bát, Trần Lệ Phương vội vàng nói: “Cháu nghỉ ngơi đi, để thím làm cho.”
“Không sao đâu thím, chỉ có mấy cái bát thôi mà, tiện tay cháu làm luôn.”
Lúc rửa bát, Chu Thủy Thanh đưa mắt nhìn quanh phòng bếp. Nơi này đã được bổ sung thêm rất nhiều vật dụng, nhất là chiếc tủ gia vị, sắp xếp gọn gàng với đủ các loại gia vị thơm tho. Khác hẳn thời cha chị ta còn ở một mình, khi ấy ngoài dầu muối chỉ có vỏn vẹn một chai nước tương.
Thấy vậy, thái độ của Chu Thủy Thanh liền thay đổi, trở nên niềm nở hơn hẳn: “Dì ạ, cháu thật sự cảm ơn dì và mọi người đã chăm sóc cha cháu.”
“Không cần khách sáo như thế đâu. Nhà dì cũng phải ăn mà, nấu cơm không có gì khó cả.”
Trần Lệ Phương nói tiếp: “Dì ở đây vài hôm nay, thấy cha cháu không phải người thích ồn ào. Cháu ở gần, nếu có thời gian rảnh rỗi thì nên thường xuyên về thăm nom cha một hai tháng một lần.”
“Dì ơi, dì không biết đó thôi, lòng cháu cũng phiền muộn lắm. Cháu khuyên can mãi mà cha cháu cứ khăng khăng không chịu nghe.”
Xưởng trà Nam Sơn muốn mời cha chị ta đến, chị ta cũng muốn cha đến Nam Sơn để tiện chăm sóc hơn, nhưng lần nào cha chị ta cũng chẳng vui vẻ gì.
“Cháu hiểu cha cháu nghĩ gì mà. Hổng phải chỉ là cái nghề pha trà gia truyền của nhà họ Chu thôi sao? Cháu lớn lên ở cái thôn Chu Gia này, nào lạ gì những công đoạn pha trà ấy. Cháu thấy cha cháu cứ quá coi trọng mấy thứ đó, thành ra cuộc sống cứ mãi lận đận vậy.”
Trần Lệ Phương và Trương Huệ nhìn nhau, là người ngoài, bọn họ thực sự rất khó nói tiếp chuyện này.
Trong thâm tâm, Trương Huệ không hề đồng tình với Chu Thủy Thanh. Những lời Chu Thủy Thanh buông ra không chỉ khinh miệt truyền thống tổ tiên nhà họ Chu, mà còn phủ nhận cả sự kiên trì hơn nửa đời người của chính cha mình.
Hơn nữa, tư tưởng vị lợi của Chu Thủy Thanh không thể nào che giấu. Chị ta sẵn lòng làm người trung gian, một mực muốn cha mình đến Nam Sơn, không chỉ vì lợi ích của cha mà còn là vì chính bản thân chị ta.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Thủy Thanh về thôn nói ra những lời lẽ như thế. Người trong thôn đều biết chị ta là người thế nào.
Ngày hôm sau, Trương Huệ lên núi hái trà. Trên đường, cô gặp Chu Diệp, Chu Diệp vui vẻ chào hỏi cô. Thế nhưng, khi nhìn thấy Chu Thủy Thanh phía sau, sắc mặt Chu Diệp lập tức trở nên lạnh lẽo, cô kéo Trương Huệ rời đi.
Trương Huệ phát hiện ra rằng, không chỉ Chu Diệp, mà cả những người khác ở thôn Chu Gia đều không tỏ ra mấy thiện cảm khi nhìn thấy Chu Thủy Thanh.
Những người lớn tuổi còn giữ ý tứ, chứ đám thanh niên vừa thấy Chu Thủy Thanh đi qua là đã nói thẳng chị ta nên đứng xa ra. Bọn họ, những người dân thôn Chu Gia sống trên núi, không xứng đứng chung với đám công nhân của xưởng trà lớn Nam Sơn kia.
Chu Thủy Thanh cũng đã quen với điều đó. Dù không ưa nhưng cũng chẳng thể nào đuổi chị ta đi được.
---