Ngày mai khai giảng, hôm nay Trương Cao Nghĩa phải xuống núi trở về.
“Thời tiết trên núi càng ngày càng lạnh, lần sau Tiểu Giang tới, cha sẽ dặn dò nó mang ít quần áo lên cho mọi người. Còn muốn gì nữa thì mau nói cha biết.”
Mập Mạp: “Ông nội, mang thịt khô nữa!”
Trương Huệ: “Bảo Giang Minh Ngạn mang cho con hai cuốn sổ, con dùng không xuể.”
Trần Lệ Phương: “Trong nhà vẫn còn mấy con cá khô, lần sau mang hai con tới. Hai hôm trước bà cụ Điền trong thôn cho chúng ta hai miếng đậu phụ tự làm, đến lúc đó cha nhớ cho bà ấy một con cá nhé.”
“Cha biết rồi.” Trương Cao Nghĩa lưu luyến bế cháu gái: “Vụ hái trà mùa thu kết thúc giữa tháng chín phải không?”
Trần Lệ Phương đáp: “Muộn mấy hôm, khoảng tầm ngày hai mươi.”
“Vậy cũng chỉ còn vài ngày.” Trương Cao Nghĩa nói với vợ: “Trên núi lạnh hơn dưới núi nhiều. Chờ hết mùa hái trà, tôi sẽ lên đón mọi người về nhà.”
Chu Minh Sơn cười nói: “Trên núi tuy lạnh, nhưng củi đốt vô tận, làm gì có chuyện khó sống chứ.”
Trương Cao Nghĩa không khách khí nói: “Lão già ông biết gì mà nói! Cháu gái tôi còn nhỏ như vậy, làm sao chịu nổi cái lạnh mùa đông nơi thâm sơn cùng cốc này.”
“Thật không ngờ ông Trương đây lại là người thiên vị con gái đến thế. Thời trẻ ông đã cưng chiều con gái, giờ ngay cả cháu gái cũng trở thành cục cưng của ông rồi.”
“Ông thì biết gì, con gái mới là người thân thiết với cha mẹ nhất.”
Nghĩ đến đứa con trai quanh năm chỉ về nhà được đôi ba bận, Chu Minh Sơn hết sức âu sầu, ngẫm nghĩ thì thấy lời ông Trương nói cũng có lý.
Nhưng con gái cũng chưa chắc đã thân thiết, chủ yếu là phụ thuộc vào tính cách của chúng.
Một ngày sau khi Trương Cao Nghĩa rời đi, con gái của Chu Minh Sơn là Chu Thủy Thanh về nhà ngoại thăm cha.
Nhìn thấy con gái, Chu Minh Sơn rất vui vẻ: “Sao lại không đưa thằng bé theo? Lâu lắm rồi không gặp Tiểu Thạch Đầu, không biết giờ nó đã cao hơn chưa.”
Chu Thủy Thanh hừ nhẹ một tiếng, có chút oán giận nói: “Cha muốn biết cháu thế nào thì sao không chịu đến Nam Sơn thăm chúng con? Cứ mãi quẩn quanh ở cái thôn Chu Gia bé tí này, con có nài cha đến chơi dăm ba bữa cha cũng viện cớ bận rộn mà từ chối.”
Chu Minh Sơn vẻ mặt xấu hổ: “Tại cha bận rộn quanh năm, chẳng đi đâu được mà.”
Nói đến đây, Chu Thủy Thanh lập tức nổi giận: “Bảo là không đi được, vậy mà năm ngoái cha lại lên tỉnh thành mấy tháng ròng, có thời gian đi thăm anh cả con nhưng không có thời gian đến thăm con, trong khi nhà con lại ở gần đây hơn nhiều!”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, đều là lỗi của cha. Chờ xong vụ trà thu này, cha sẽ đến nhà con thăm Tiểu Thạch Đầu, được không?”
“Cha hứa rồi đấy nhé!”
“Cha hứa, không nuốt lời.” Chu Minh Sơn cũng bất lực, con gái đã làm mẹ rồi mà còn tức giận hệt như trẻ con vậy.
Vừa vào cửa hai cha con liền nói chuyện. Trần Lệ Phương cũng không ở lại, bế cháu gái đến trà quán tìm con gái.
Lúc này Chu Thủy Thanh mới dành thời gian hỏi: “Vị vừa rồi là ai vậy ạ? Con chưa từng gặp mặt bao giờ, là người lạ đến thôn mình ạ?”
“Cũng không phải người ngoài, nói ra con sẽ biết ngay thôi. Vợ thầy giáo Trương đấy, đưa con cháu lên thôn ở dăm ba hôm. Con mà đến sớm chút là có thể gặp thầy Trương rồi, tiếc là thầy ấy mới về hôm qua rồi.”
“Hôm nay ngày mùng một tháng chín trường học khai giảng, ắt hẳn thầy ấy phải về cho kịp rồi.” Chu Thủy Thanh vẫn có ấn tượng rất tốt với Trương Cao Nghĩa, thành tích học tập của con bé ngày xưa không được khá cho lắm. Trước đây lúc đi học, mỗi năm nghỉ hè thầy giáo Trương tới đều sẽ dạy thêm cho anh em chúng con.
“Con gái của thầy Trương đang học pha trà, hiện tại đang ở trà quán, lát nữa về con sẽ được gặp.”
“Không phải con gái thầy Trương làm giáo viên sao? Cô ấy không về khai giảng ạ?”
“Không làm nữa.”
Chu Thủy Thanh không thể tin được, sao lại bỏ nghề giáo viên đi học pha trà chứ?
Trương Huệ nghĩ gì, Chu Thủy Thanh cũng không tiện xen vào. Nhân lúc trong nhà không có ai khác, cô hỏi: “Cha à, xưởng trưởng của xưởng trà Nam Sơn bên kia có nhờ con đến hỏi cha, cha thật sự không muốn chuyển đến Nam Sơn làm việc ư?”
---