Chu Thủy Thanh vẫn nán lại, muốn nghỉ lại một đêm, mai mới về nhà.
Chị ta định tâm sự với cha mình, nhưng cha chị ta hoàn toàn không màng tới, điều này khiến chị ta tức giận vô cùng.
Buổi chiều, Trương Huệ ngủ trưa dậy liền đến trà quán, chế biến số lá trà vừa hái được trong ngày rồi mang lên tầng hai phơi khô.
Cô ngày càng thành thạo việc này, thoáng cái đã làm xong. Lúc trở về, cô thấy một bàn trà đã được bày biện trong sân.
Trương Huệ mỉm cười bước tới, ngồi xuống: “Chú Chu, chú đang thưởng trà ạ?”
Cô bưng một chén lên, nhấp một ngụm: “Trà cháu làm, ừm, thơm quá chừng!”
Chu Minh Sơn đặt chén trà xuống, từ tốn nói: “Chú đây không có cái kiểu đồ đệ tự khen trà mình ngon như vậy đâu nhé.”
Hai mắt Trương Huệ sáng rỡ: “Nhập môn học đạo, xem sư phụ làm gương mà! Chú dạy thế nào cháu học y như thế.”
“Đồ đệ của chú không dễ làm như vậy đâu.”
“Chú nói thế làm gì, đây có phải lần đầu cháu học chú đâu.” Trương Huệ tinh nghịch nháy mắt.
Chu Minh Sơn cười phá lên: “Cái con bé này.”
Chu Thủy Thanh đứng ở cổng nhìn hai người trong sân, lẩm bẩm trong lòng không hiểu sao nụ cười kia lại chướng mắt đến vậy.
“Vẫn còn cãi nhau à?” Trần Lệ Phương hỏi Trương Huệ.
“Dạ.” Trương Huệ đáp.
Trương Huệ đứng trong sân, dù cửa đã đóng chặt nhưng vẫn nghe rõ tiếng cãi vã cuồng loạn từ nhà chính vọng qua khe cửa, sắc như d.a.o cạo xương.
“Đừng đứng đấy nữa, cha con bọn họ cãi nhau thì cứ để bọn họ cãi, vào bếp nấu cơm với mẹ đi.”
“Mẹ đợi con một chút, con về phòng nhìn Hàm Hàm đã.”
Về phòng nhìn con thì phải đi ngang qua nhà chính.
Buổi chiều, chú Chu đang trò chuyện vui vẻ với Trương Huệ. Khi chú Chu vừa nhắc đến chuyện bái sư, Chu Thủy Thanh liền bùng nổ, vì chuyện này mà cãi nhau với ông ấy.
Chu Thủy Thanh tức giận vô cùng, gắt gỏng nói rằng chẳng lẽ một người ngoài còn được ông ấy để tâm hơn cả con gái ruột hay sao?
Chu Minh Sơn không chịu nổi những lời đó, nên Trương Huệ đành kiếm cớ đến trà quán, gọi mẹ mình đi cùng.
Khi họ trở lại, hai cha con đã vào nhà đóng cửa và bắt đầu cãi vã.
Chẳng biết đã cãi nhau bao lâu rồi.
Trương Huệ lòng dạ không yên, nghĩ ngợi liền đến nhà ông hai Chu ở đầu rừng trúc bên cạnh, nhờ ông ấy giúp khuyên nhủ.
“Sao lại cãi nhau thế?” ông hai Chu hỏi.
“Có lẽ là Chu Thủy Thanh nghe được chú Chu muốn nhận cháu làm đồ đệ.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là mâu thuẫn này phát sinh từ cô.
Ông hai Chu cười nói: “Ông biết ngay mà, sớm muộn gì nó cũng nhận cháu làm đồ đệ thôi. Cháu đi trước dẫn đường đi, ông qua xem hai cha con bọn chúng đã cãi nhau mệt chưa.”
Trương Huệ đi ở phía trước, ông hai Chu đột nhiên nói thêm một câu: “Thủy Thanh đôi khi nghĩ gì nói nấy, cháu đừng để trong lòng, chẳng đáng bận tâm đâu.”
Trương Huệ gật đầu.
Một đoạn đường ngắn, trò chuyện vài câu là đã đến nơi.
Đến cửa nhà chính, ông hai Chu bước tới gõ cửa: “Chú đây, mở cửa.”
Cánh cửa mở ra, ông hai Chu bước vào, và cánh cửa lại đóng sầm lại.
Trong bếp.
Trần Lệ Phương đang lạch cạch thái lát khoai tây, không ngước mắt lên: “Cái chú Chu này đúng là số khổ. Trước đây con cái còn nhỏ, sợ cưới vợ hai sẽ bắt nạt hai đứa bé nên ông ấy không tái hôn nữa, một mình gà trống nuôi con khôn lớn.
Bây giờ con lớn rồi, con gái thì ích kỷ tính toán, con trai thì không nghe lời, một mình ông ấy trông nom nhà cửa. Nếu tôi là ông ấy, bây giờ nghĩ lại, thà lấy thêm một cô vợ, ít nhất sẽ có người bầu bạn, trò chuyện mỗi ngày.”
Chủ đề này, Trương Huệ khó mà nói tiếp.
Trương Huệ khó nói, nhưng ông hai Chu thân làm trưởng bối, lại nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Dù sao Chu Minh Sơn là cháu ruột của ông hai Chu, ông ấy thương Chu Minh Sơn hơn Chu Thủy Thanh nhiều. Vừa vào cửa liền mắng Chu Thủy Thanh một trận té tát.
“Cha mày một mình nuôi hai anh em chúng mày khôn lớn, để mày được nở mày nở mặt mà đi lấy chồng, mày còn muốn cha mày làm gì nữa? Muốn ông ấy chuyển sang Nam Sơn cho mày đẹp mặt hay là làm việc cho mày?”
Ông hai Chu nói hơi quá lời, Chu Thủy Thanh không dám tin: “Ông hai, sao ông lại nói cháu như thế?”
---