“Tao nhìn mày lớn lên từ nhỏ, mày thế nào tao lạ gì nữa! Mày đã gọi tao một tiếng ông hai thì hôm nay tao sẽ dạy mày một câu, làm người đừng sống ích kỷ như vậy, đừng tự biến mình thành kẻ cô độc, không ai thèm qua lại với mày.
Thôn Chu Gia chúng ta bao nhiêu người, nếu mày không có lòng đến thăm cha thì thôi, trẻ con trong thôn còn biết đến thăm cha mày đấy.
Cha mày nuôi mày lớn, ông ấy cũng đã dốc hết sức rồi. Tao thấy sau này về già cha mày cũng chẳng trông cậy được gì ở mày, mày ít đến chọc giận cha mày cũng coi như đã có hiếu lắm rồi.”
Những lời này thật sự là chửi thẳng mặt Chu Thủy Thanh, khiến chị ta không nói được lời nào để biện minh, tức giận đến mức mở cửa quay lưng bỏ đi.
“Muộn như vậy rồi, Thủy Thanh.” Chu Minh Sơn lo lắng gọi theo.
Chú hai Chu giữ chặt Chu Minh Sơn: “Nó vốn sinh ra và lớn lên ở chốn sơn lam chướng khí này, cháu còn sợ nó bị lạc lối sao?”
“ Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Lúc này vẫn còn sớm, theo bước chân của nó, nhất định có thể xuống núi trước khi trời tối. Cháu cứ mặc kệ nó.”
Chú hai Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trước đây chú đã nói với cháu rồi, có thể chiều con nhưng không được chiều quá đáng. Cháu cứ nhìn con gái cháu mà xem, rồi nhìn lại con bé nhà họ Trương đi. Nói về Trương Huệ thôi, hai vợ chồng Trương Cao Nghĩa còn chiều con hơn cháu, nhưng cháu thấy Trương Huệ có tư tưởng gì lệch lạc đâu?”
Dù sao cũng là m.á.u mủ của mình, Chu Minh Sơn khẽ thở dài.
Chú hai Chu vỗ vai anh: “Thủy Thanh đã làm mẹ rồi, cứ để nó về tự suy nghĩ cho thông đi. Nếu nó còn nhận cháu là cha, nghĩ thông suốt rồi sẽ tự quay lại tìm cháu. Còn nếu nó vẫn cứ trách cháu thì coi như cháu không có đứa con gái này vậy.”
“Cháu yên tâm, nhà họ Chu sẽ không đoạn tử tuyệt tôn đâu. Sau này cháu già rồi, bọn trẻ trong thôn sẽ đều chăm sóc cháu cả thôi.”
Chú hai Chu liếc nhìn Chu Minh Sơn: “Đừng thấy chú hơn cháu những hai mươi tuổi, có khi còn sống lâu hơn cháu đấy chứ. Nếu may mắn, chú sẽ nhắm mắt xuôi tay cùng cháu.”
Chu Minh Sơn bất đắc dĩ cười: “Chú hai, chú đừng nói những lời xui xẻo như vậy chứ.”
“Xui xẻo cái gì mà xui xẻo? Trên đời này không có ai bất tử cả, cho dù là vương tôn quý tộc hay thường dân bình thường, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày trở về với cát bụi mà thôi.”
“Chú hai, đừng nói mấy chuyện quý tộc hay bình dân gì nữa, bây giờ không thể nói về chuyện đó. Đây là xã hội dân chủ rồi.”
“Cháu đó, lúc cần thông minh thì không thông minh ra, lúc không cần lại hay nói những lời khôn ngoan như thế.”
Trước kia, nhà họ Chu có một bậc thầy pha trà lừng lẫy, gia tộc cũng là một thương nhân cung đình nổi tiếng. Trong dòng chính của nhà họ Chu, Chu Minh Sơn được thừa hưởng tài năng pha trà, còn chú hai Chu lại có khiếu kinh doanh.
Ông nội và cha của chú hai Chu đều rất giỏi làm ăn. Ngay cả vào thời Dân Quốc, trà Mông Sơn thượng hạng của làng Chu Gia cũng nức tiếng trong giới thượng lưu ở Thượng Hải và Hồng Kông.
Về sau sản nghiệp trong nhà truyền đến tay chú hai Chu, thời thế đổi thay, gia tài đều được hiến tặng cho nhà nước. Sản nghiệp tổ tiên gây dựng nay chỉ còn sót lại một bộ tứ hợp viện ba sân và mấy cửa hàng ở đầu phố bên ngoài từ đường.
Để tránh tai họa, chú ấy đã ký kết hợp đồng giao lại nhà thờ tổ và các cửa hàng cho tổ dân phố sử dụng. Người phụ trách tổ dân phố lại có quan hệ mật thiết với nhà họ Chu, xem như là một cách để giúp họ giữ gìn chút sản nghiệp tổ tiên còn sót lại.
Người nhà họ Chu trước giờ vẫn luôn nhân nghĩa, dù là trong làm ăn hay đối đãi với người khác. Cộng thêm việc quyên góp tất cả tài sản, nên mọi người đều cảm ơn, ngay cả trong thời buổi loạn lạc nhất cũng không để ai chiếm mất nhà cửa của nhà họ Chu.
Chú hai Chu ánh mắt thâm trầm: “Lời chú nói cháu muốn nghe thì nghe, không thì coi như chú đánh rắm, chú cũng chẳng dạy dỗ con cái giỏi giang hơn cháu được là bao.”
“Chú hai, đó cũng đâu phải lỗi của chú, không thể trách chú được.”
Chú hai Chu lắc đầu: “Thôi được rồi, chú đi đây.”
---