Bữa tối đã dọn xong, Trương Huệ đi gọi chú Chu Minh Sơn ăn cơm thì nghe thấy chú hai Chu vừa nói xong câu ấy thì bỏ đi, bóng lưng gầy gò, cô độc.
Trương Huệ rất tò mò. Sau khi dùng bữa, mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát, thấy tâm trạng chú Chu Minh Sơn đã khá hơn nhiều thì cô mới cất lời hỏi.
“Cháu thấy chú hai sống một mình vậy thôi, chứ trước đây chú ấy cũng có vợ con đấy chứ ạ.”
Chu Minh Sơn không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Xảy ra một số chuyện thôi. Thím hai khuất núi đột ngột, người con trai của chú hai lại cho rằng cái c.h.ế.t của thím là do chú hai quá mải mê làm ăn, không chăm sóc chu đáo cho vợ. Nói xong, cậu ấy liền bỏ nhà theo bộ đội, bặt vô âm tín từ bấy đến nay.”
Cách đây vài năm, có vài người nhà họ Chu nói rằng có gặp cậu ấy ở Thượng Hải, nghe nói cuộc sống cũng coi như khấm khá, đã kết hôn và có hai đứa con ở đó rồi.
“Chú hai không đi tìm con sao ạ?”
“Chú hai nói thân làm con còn không trở về tìm cha, vậy thân làm cha như chú ấy nào còn mặt mũi đi tìm con chứ.”
Sự hiềm khích giữa hai cha con họ rất sâu sắc, không phải chỉ đôi ba lời mà nói hết được.
Lúc trước chú hai hiến tặng toàn bộ tài sản, không chút do dự rút về sinh sống nơi sơn cước này, ắt hẳn cũng có chút bất mãn không nguôi.
Thôi thì, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi nỗi niềm.
“Thôi không nói chuyện buồn nữa, chúng ta phải bàn bạc nghiên cứu chọn ra một ngày lành tháng tốt thôi.”
Trần Lệ Phương cười tươi: “ Đúng vậy, không chỉ phải bàn bạc mà còn phải chọn cho ra một ngày đại cát. Chọn ngày xong, mấy hôm nữa cũng phải mời bà con họ hàng đến thăm nhà một chuyến.”
“Rất đúng.” Chu Minh Sơn gật đầu quả quyết.
Trương Huệ không cần quan tâm việc chọn ngày, chú hai Chu đã chọn xong rồi, ngày mười tám tháng chín chính là một ngày đại cát.
Trương Huệ có việc phải làm. Trước lễ bái sư, cô phải làm một mẻ trà ngon nhất, dùng để dâng cúng gia tiên họ Chu và chiêu đãi khách khứa trong buổi lễ.
Dâng cúng gia tiên họ Chu sao? Trương Huệ chợt thấy hơi khẩn trương.
“Đây đều là lễ nghi cũ rồi. Cháu không phải là đệ tử ngoại tộc đầu tiên nhà họ Chu nhận vào môn phái đâu, những đệ tử ngoại tộc trước kia đều làm như vậy trong lễ bái sư.”
Trương Huệ sợ rằng sẽ bị chê cười nên cực kỳ chăm chỉ. Mỗi ngày, cô đều cùng Chu Diệp và vài người khác lên núi hái trà, làm trà cũng hết sức chuyên tâm, chỉ mong sao không ai dám lời ra tiếng vào trong ngày lễ bái sư.
Trần Lệ Phương đích thân về nhà báo tin vui, tiện thể sửa soạn mang theo vài thứ lễ vật. Bà nhất định phải tổ chức lễ bái sư thật tươm tất.
Một ngày trước khi Trần Lệ Phương rời đi, Giang Minh Ngạn đã tới.
Trần Lệ Phương vỗ đùi: “Suýt nữa mẹ quên bẵng mất con rồi.”
Giang Minh Ngạn vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ vui vẻ của mẹ vợ, anh cười hỏi: “Mẹ quên cái gì thế ạ?”
“Quên khuấy mất chuyện con sắp đến thăm đó mà.”
Mập Mạp chạy tới nói: “Chú ơi, có thịt không ạ?”
“Có chứ, thịt khô, cá khô ở nhà mình đây. Thêm hai cân thịt ba chỉ, một chiếc chân giò mua tận dưới chân núi nữa chứ.”
“Mau đặt cái giỏ xuống.” Trương Huệ mang chiếc khăn ẩm sạch tới.
Giang Minh Ngạn đặt chiếc giỏ xuống, cầm khăn ẩm lau mặt, cất lời hỏi mẹ vợ: “Mẹ vui thế này, hẳn là có chuyện tốt lành gì phải không ạ?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa chứ? Con Huệ nhà mẹ được chú Chu nhận làm đồ đệ đấy thôi, ngày bái sư cũng đã chọn rồi, mười tám tháng chín này. Mẹ đang định mai con về thì bảo cho con và bố con biết tin mừng này đây.”
“Quả là chuyện đáng mừng!” Giang Minh Ngạn cười vui vẻ. “Mấy hôm trước bố con về, có đưa cho con một túi trà nhỏ do Huệ Huệ tự tay làm. Con bé khéo léo như vậy, con biết thế nào chú Chu cũng sẽ nhận vào cửa thôi.”
“Ấy là đương nhiên rồi!” Trần Lệ Phương cười tít mắt, trong lòng tựa như có hoa nở. Bà có thể trò chuyện sôi nổi với con rể về chuyện này mà không lo anh không hiểu.
Trần Lệ Phương đã chứng kiến toàn bộ quá trình con gái mình từ lúc chập chững học làm trà cho đến nay, khi nhắc lại, trong lòng bà tràn đầy tự hào và vui sướng.
“Con Huệ nhà mẹ từ bé đến giờ chưa từng phải chịu khổ sở như thế bao giờ. Sáng tinh mơ đã lên núi hái trà, chiều lại cặm cụi ngồi làm trà. Ngày nào làm xong cũng về là lăn ra ngủ thiếp đi, đến nỗi chẳng còn sức mà ngó ngàng tới con bé Hàm Hàm. Về sau quen dần, không còn mệt nhọc nữa, mỗi ngày làm trà xong đều phải về nhà miệt mài học tập, ghi chép. Con bé ghi kín hết mấy cuốn sổ mang theo, còn chăm chỉ hơn cả hồi ôn thi cấp ba mấy năm trước nhiều.”
---