Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 167

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Em vất vả quá rồi.”

“Em tự mình muốn làm nên không thấy vất vả đâu.” Trương Huệ đáp lời, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.

Trong mắt Giang Minh Ngạn không giấu được vẻ xót xa. Chẳng cần mẹ vợ phải nói, vừa nhìn thấy vợ, anh đã biết cô gầy đi rất nhiều. Giờ đây nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, anh thấy cổ tay cô đã bé đi hẳn một vòng.

Trương Huệ đưa tay sờ sờ má mình, hỏi khẽ: “Nhà chú Chu không có gương, có phải em gầy đi nhiều rồi không anh?”

“Ừm, đúng thế. Mặt em vốn dĩ có chút thịt, giờ thì trông gần giống như hồi em mang thai con bé Hàm Hàm vậy.”

Trương Huệ bật cười khúc khích, vui vẻ nói: “Tốt quá, em cứ sợ không giảm được cân cơ chứ!”

Trần Lệ Phương lại không đồng ý chút nào: “Lúc mang thai, con cũng có béo đâu. Giờ thì gầy quá rồi, chờ mẹ về, mẹ sẽ bồi bổ cho con thật nhiều!”

“Ôi chao, mẹ đừng cứ nói con gầy mãi thế chứ!”

Thật là hết cách với chuyện này. Trong mắt người làm mẹ, con cái lúc nào cũng gầy như da bọc xương, nhất định phải ăn thật nhiều một chút thì mới vừa lòng.

Giang Minh Ngạn đến, buổi tối anh ôm con gái nhỏ ngủ cùng vợ. Nằm bên cạnh, anh vẫn không sao ngủ được. Anh khẽ sờ nắm tay bé xíu của con gái, đoạn quay sang nói với vợ: “Mới có một tháng không gặp mà con bé Hàm Hàm lớn nhanh quá chừng!”

“Thật vậy sao?” Trương Huệ nhìn con bé mỗi ngày nên chẳng thấy có gì thay đổi cả.

“Ừm, đúng thế. Mấy hôm trước bà nội có gọi điện cho anh, giục chúng ta chụp ảnh con bé Hàm Hàm gửi về, rồi đo chiều cao, kích cỡ của con để bà may thêm mấy bộ quần áo mới.”

Trương Huệ bật cười: “Ông bà nội mới về thăm hồi tháng tám, mới có bấy lâu mà đã nhớ chắt đến vậy rồi ư?”

Khóe miệng Giang Minh Ngạn khẽ cong lên, ánh mắt chan chứa vẻ dịu dàng, trìu mến khó lòng tan biến.

Trương Huệ nhẩm tính thời gian: “Mười tám bái sư, sớm nhất cũng phải đến mười chín mới xuống núi được. Lúc ấy thì vụ trà mùa thu cũng đã sắp sửa kết thúc rồi.”

Giang Minh Ngạn cũng thấy ngày mười chín là hợp lý.

“Hôm qua, mấy người bên chú Chu Diệp biết em nóng lòng nên cho em hơn hai mươi cân lá trà tươi. Em đã làm được hơn năm cân trà khô rồi. Chừng nào về, anh mang mấy cân gửi biếu ông bà nội nhé.”

“Không vội vàng như thế đâu em. Cứ chờ em bái sư xong xuôi, chúng ta xuống núi trở về nhà rồi đưa con bé Hàm Hàm đi chụp ảnh. Đến lúc đó, mình sẽ gửi ảnh cùng trà biếu ông bà luôn thể.”

“Được thôi anh.”

Đi một ngày, về một ngày, tính cả thời gian đi lại, Giang Minh Ngạn vẫn phải xin nghỉ thêm một ngày ở đơn vị.

Đi lại một chuyến đường dài như vậy, quả thật là khá mệt nhọc.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, anh đợi con gái nhỏ thức dậy, chơi đùa với con bé một lát. Giang Minh Ngạn không kịp ăn cơm trưa mà xuống núi luôn, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Trần Lệ Phương dúi năm quả trứng gà luộc vào tay con rể: “Biết con về, sáng nay mẹ đã luộc nhiều. Con đã đổ đầy ấm nước chưa đấy, kẻo ăn trứng lại bị nghẹn thì khổ!”

“Dạ, Huệ Huệ đã chuẩn bị sẵn cho con rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi. Con cứ về đi, tối nay nhớ ngủ sớm một chút. Ngày mười bảy, con nhớ đi cùng bố con nhé.”

“Dạ vâng ạ.”

Hôm nay Trương Huệ không lên núi hái trà. Cô bế con bé nhỏ ra tận đầu con đường xuống núi tiễn anh.

“Thôi em đừng tiễn nữa. Khoảng mười ngày nữa anh sẽ quay lại đây đón em và con bé.”

“Ừm.”

Đưa mắt dõi theo bóng anh khuất dần, lúc quay về, Trương Huệ còn không khỏi suy nghĩ, không biết đến bao giờ con đường lên núi này mới được xây sửa cho tươm tất đây.

Giờ đây, cả thôn trên xóm dưới đều đã biết Trương Huệ sẽ trở thành đồ đệ của cụ Chu Minh Sơn, thế nên thái độ của mọi người đối với cô càng ngày càng thân thiết hơn.

Nhóm người chuyên hái trà kia vốn đã có quan hệ rất tốt với Trương Huệ từ trước, giờ đây lại càng thêm gắn bó.

Người lớn đã thân tình, lũ trẻ trong thôn cũng thường xuyên chạy ùa tới chơi đùa với Mập Mạp. Con bé rất hào phóng, luôn chia kẹo sữa trong túi cho các bạn nhỏ, chẳng tiếc nuối chút nào.

Trần Lệ Phương tủm tỉm nói với con gái: “ Đúng là không thiếu kẹo thì chả ai hẹp hòi bao giờ. Nếu như trước đây, Mập Mạp mà có một cái kẹo trong tay thì chẳng ai dỗ dành được nó đâu, thế mà bây giờ lại chủ động chia cho các bạn khác ăn cùng mới hay chứ!”

Trương Huệ khẽ cười đáp lời: “ Đúng vậy mẹ, cho nên đừng vội nói ai hẹp hòi. Nếu như bản thân không thiếu thốn cái gì, thì ai mà chẳng hào phóng cơ chứ!”

“Con nói đúng lắm. Con người mà, bản thân còn chưa ăn no bụng, thì làm sao mà có thể quan tâm đến miếng ăn của người khác được chứ?”

Ngoại trừ những người thân thuộc, họ hàng luôn quan tâm đến ta, thì dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, chỉ cần có chút đồ tốt trong tay là họ đều muốn chia sẻ, để ta được nếm thử.

Trần Lệ Phương vui vẻ tiếp lời: “Hai em họ của con đã đi làm kiếm tiền rồi, cậu mợ con mừng lắm. Hồi Trần Dương và Trần Lập nhận được lương tháng đầu tiên, mợ con đã gửi biếu con hai con gà mái lớn ấy, con còn nhớ không?”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 167