Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 168

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Mới hơn một tháng trước thôi mà mẹ, sao mà con lại không nhớ được chứ.”

Mợ vốn rất tốt bụng với anh em bọn họ. Hồi con bé Huệ ở cữ, mợ đã mang hết ba con gà mái đang nuôi ở nhà tới cho. Hai con gà mái sau này là mợ mua từ người trong đội sản xuất đấy.

“Mợ con có nói Tết năm nay sẽ làm lạp xưởng và thịt khô. Nhà mẹ đẻ của mợ con làm thịt khô nổi tiếng là ngon lắm. Đến lúc đó, con nhớ mang một ít tới thủ đô để bố mẹ chồng con nếm thử nhé.”

Chờ con bái sư xong xuôi quay về thì cũng đã lập thu rồi, thời tiết chắc chắn sẽ sớm trở lạnh thôi.

“Thôn Chu Gia ở trên núi, hầu như nhà nào cũng có vài miếng da lông thỏ. Mẹ đã chọn mua mấy miếng da tốt nhất rồi. Khi nào con về, nhớ mang theo dùng nhé.”

“Ở huyện mình có một người thợ đóng ủng da cực kỳ tài hoa. Ngày trước, các thương lái phải chạy hàng ra tận miền Bắc vào mùa đông. Hễ có chút tiền của, ai nấy đều ghé tiệm nhà họ đặt trước một đôi ủng da cho ấm chân.”

“Sao con chưa từng nghe má nhắc đến bao giờ vậy?”

“Hồi con sinh ra thì còn ai dám kinh doanh riêng nữa đâu. Về sau quản lý chặt chẽ quá, thương lái chẳng còn tới nữa, tiệm nhà họ mất mối làm ăn, đóng cửa từ lâu rồi.”

Trương Huệ gật đầu: “Cũng phải, mùa đông ở huyện Vân Đỉnh chúng ta dẫu có lạnh mấy cũng chẳng cần thiết phải đi ủng da.”

“ Đúng vậy.” Nói về cuộc sống đã qua, Trần Lệ Phương vẫn không khỏi cảm thấy hoài niệm.

Nhưng mà, được yên ổn như bây giờ cũng đâu có tệ.

Chuẩn bị xong trà dùng cho lễ bái sư, mấy ngày tới Trương Huệ cũng không bận rộn. Cô cứ hai ngày lại bắt tay làm trà một mẻ. Nhờ có sư phụ tận tình truyền dạy, Trương Huệ đã tiến bộ vượt bậc, tay nghề khéo léo hơn trước rất nhiều.

Làm trà xong thì về trông con và trò chuyện cùng má, ngày tháng cứ thế dần trôi. Đến ngày mười bảy tháng chín âm lịch, Chu Diệp cùng mấy người bạn thân ghé tìm Trương Huệ, ngỏ ý muốn dẫn cô đi thăm nhà thờ họ Chu.

“Kẻ ngoại tộc như con gái liệu có thể đặt chân vào đó không?”

“Sao lại không thể chứ? Con là đệ tử của chú Minh Sơn, sau này tên tuổi cũng sẽ được lưu danh trong gia phả dòng họ Chu chúng ta.”

Chu Diệp cười tủm tỉm: “ Nhưng không phải là quyển gia phả theo dòng tộc đâu, mà là một loại gia phả khác cơ.”

Nhà họ Chu có hai bộ gia phả, một quyển ghi chép theo thứ tự gia tộc, còn quyển kia là gia phả của những người kế thừa nghề làm trà, pha trà gia truyền họ Chu. Thường thì mỗi thế hệ, số người kế thừa sẽ không quá ba.

Tình trạng này xảy ra chủ yếu là do nhánh chính nhà họ Chu ít người, cũng không có nhiều người có hứng thú và có tài pha trà, đến độ có hai ba lần, dòng họ suýt tuyệt tự trong gia phả, vị trí người kế nghiệp phải do đệ tử ngoại tộc bái nhập vào dòng họ Chu đảm nhiệm.

Chu Diệp đưa gia phả cho Trương Huệ xem: “Nếu Chu Văn Phong không có con trai nối dõi, chú Minh Sơn lại không sống đủ lâu để chờ đến khi có chắt mà chọn người kế nghiệp, thì con gái sẽ là người đứng ra gánh vác.”

Trương Huệ "ừm" một tiếng: “Mấy chị cứ yên tâm, dẫu cho sau này chú Chu có khuất núi, chỉ cần dòng họ Chu chọn được người kế nghiệp, con gái nhất định sẽ dốc hết lòng truyền dạy tất cả những gì mình học được.”

Chu Diệp cười nói: “Em không cần lo lắng vậy đâu, thật ra không chỉ mình chú Minh Sơn biết kỹ thuật pha trà độc quyền nhà họ Chu, mà còn có hai ba người khác cũng biết chút đỉnh.

Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, còn tu hành là việc của mỗi người. Bọn họ dẫu có biết, cũng chỉ nắm được vỏ ngoài chiêu thức chứ không lĩnh hội được tinh hoa, thành thử rồi cũng đành bỏ cuộc.”

Trương Huệ hiểu được, xem ra nhánh chính của dòng họ Chu quả thực quá mỏng, đành phải dùng cách này để đề phòng mối nghề bị đứt đoạn, mai một.

“Hôm nay cha và chồng em đến đây à?”

“Vâng, nhưng hơi xa, phải chạng vạng tối mới đến nơi.”

Chu Diệp cười nói: “Chồng em đến hai lần rồi mà bọn chị chưa gặp được bao giờ.”

“Em sẽ giới thiệu cho các chị sau.”

Buổi chiều ngủ trưa dậy, Trương Huệ không ra ngoài. Cô bế con đi dạo trong sân. Khi mặt trời lặn, cụ thân sinh và những người khác mới tới.

Điều làm Trương Huệ mừng rỡ hơn là cậu mợ cũng đã tới rồi.

Hồ Tú cười nói: “Nghe cha con bảo con sắp bái sư, thì kiểu gì cậu mợ cũng phải lặn lội đến một chuyến chứ.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 168