Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 169

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trần Dương và Trần Lập cũng tới: “Anh Kiến Lâm còn chưa kịp báo, bọn con thấy anh Giang xin nghỉ phép liền tò mò xin đi theo luôn.”

Trương Kiến Lâm lườm hai người họ một cái: “Anh thấy tụi bay chỉ muốn tới chơi bời thì có.”

“Ha ha ha, có được mang ít trà về không ạ? Ấm trà lão niên bác trai cho nhà con lần trước cũng là thứ trà được làm tại đây, đúng không ạ?”

Lưu Lị cười khanh khách: “Sau này có thứ gì ngon cứ việc hỏi chị họ con, bây giờ chị ấy đã tinh thông việc làm trà rồi đấy.”

Trần Lập làm bộ điệu diễn viên tuồng chèo, làm quá lên mà ôm choàng lấy vai chị họ: “Từ nay về sau, phải nhờ cả vào chị họ cứu đói rồi!”

“Cậu né ra.” Giang Minh Ngạn cười khẽ, đẩy Trần Lập ra rồi nói với vợ: “Cho anh được bế ẵm Hàm Hàm một lúc nào.”

“Ừm.”

Cô bé đạp đạp đôi chân bé xíu, bụ bẫm, nhích tới nhích lui không ngơi.

Hồ Tú nhìn đến là thích mắt: “Trông con bé ngoan hiền quá đỗi, y hệt Huệ Huệ nhà ta hồi nhỏ.”

Hồ Tú quay đầu liếc mắt sang hai đứa con trai. Trần Dương và Trần Lập, đã quá hiểu ý mẹ, vội vàng nấp sau lưng anh họ, trong lòng thầm kêu than: “Đến rồi, đến rồi, lại đến rồi!”

Trương Kiến Lâm thấy mẹ mình cũng nhìn qua, không có chỗ trốn nên co giò bỏ chạy.

“Cái thằng nhóc Trương Kiến Lâm này, chị còn chưa kịp hỏi han xem dạo này đã quen biết được nữ đồng chí nào mới chưa, thế mà chưa gì đã ba chân bốn cẳng chạy mất hút rồi.”

Nói đến đây Hồ Tú cũng thấy u sầu: “Nhà chị giờ chỉ còn độc một đứa chưa dựng vợ gả chồng, nhà chú thím lại có tận hai đứa kìa.”

“Nhà em không vội đâu, Trần Dương với Trần Lập mới bao nhiêu tuổi chứ? Vẫn chưa đến tuổi mà.”

“Gần sang năm mới rồi, nhưng chị nói chí phải, chuyện hôn nhân đâu phải muốn là được. Mấy năm trước, con và cậu của chúng cứ nghĩ đợi bọn trẻ đi làm rồi thì tha hồ mà thảnh thơi an nhàn, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa đến lúc ấy, còn phải tằn tiện tiền nong chuẩn bị cho chúng dựng vợ gả chồng nữa chứ.”

Trương Huệ nhớ ra vài hôm trước lúc Giang Minh Ngạn tới có nói: “Cuối năm xưởng máy chia nhà cửa à?”

“Ừm, cuối năm kết toán sổ sách xong xuôi rồi sẽ chia vào dịp Tết.” Giang Minh Ngạn gật đầu.

Trần Giác và Hồ Tú hai mắt sáng rực: “Thế còn hai thằng nhóc Trần Dương, Trần Lập thì tính sao đây?”

“Chắc chắn là phải ưu tiên chia cho những công nhân cũ trước, rồi mới đến lượt nhóm nhân viên mới vào làm năm nay.”

Hồ Tú có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể tiếp nhận: “Không sao, chỉ cần có cơ hội là kiểu gì cũng đến lượt thôi mà.”

Trong nhà đang trò chuyện sôi nổi thì Chu Minh Sơn đến. Trương Cao Nghĩa cười bước tới: “Cụ Chu, dạo này cụ sống có khỏe không ạ?”

“Ha ha ha, khỏe lắm chứ. Tay nghề của Trương Huệ khéo léo lắm, tôi làm sư phụ mà còn phải ăn nhờ ở đậu nhà đồ đệ, thật tình là có chút ngượng ngùng.”

“Xấu hổ gì chứ, ông này, quanh năm suốt tháng cứ quần quật hái trà từ độ xuân sang tới tiết thu tàn. Giờ đã xong xuôi rồi, nếu muốn nghỉ ngơi đôi chút thì cứ ghé huyện Vân Đỉnh ở chơi với nhà tôi một dạo, tôi sẽ dẫn ông đi câu cá.”

Hai vị vốn là bạn thâm giao nhiều năm. Nay Chu Minh Sơn và Trương Huệ sắp có duyên thầy trò, tình nghĩa giữa đôi bên lại càng thêm gắn bó.

Chu Diệp đi tới, mời các vị sang dùng bữa.

“Tiểu Diệp à, cháu đừng khách sáo như vậy. Lát nữa nhà chú sẽ tự lo liệu bữa tối.”

“Dạ không phải cháu khách sáo đâu ạ. Bữa tiệc ra mắt đã được sửa soạn tươm tất rồi.”

Chu Diệp nhìn Chu Minh Sơn, ông vội vã đập tay vào trán: “Xem cái trí nhớ của tôi đây này! Các vị trưởng bối trong thôn có dặn, lễ bái sư sẽ tổ chức vào ngày mai, cho nên tốt nhất là tối nay các trưởng bối hai nhà nên tề tựu để tìm hiểu nhau. Trưa nay họ vừa nhắc tôi xong mà buổi chiều lu bu công việc quá, thành ra tôi quên béng mất.”

“Dạ đúng rồi, chính là như vậy ạ.” Chu Diệp mỉm cười đáp lời, ánh mắt khẽ đưa về phía người đàn ông đang bế con nhỏ.

Trương Huệ cảm nhận được ánh mắt ấy, kéo Giang Minh Ngạn đến bên cạnh, giới thiệu với Chu Diệp: “Đây là chồng em, Giang Minh Ngạn.”

“Chào cậu, chào cậu. Tôi là Chu Diệp, người của thôn Chu Gia.”

“Dạ tôi biết chị ạ.” Giang Minh Ngạn vỗ nhẹ lưng con gái, mỉm cười nói: “Nghe Huệ Huệ nhắc tới chị đã lâu rồi, tôi cũng muốn tìm cơ hội để cảm ơn chị đã giúp đỡ cô ấy trong suốt quãng thời gian qua.”

“Ha ha ha, không cần phải khách sáo như vậy đâu. Tôi với Trương Huệ là bạn thân mà.”

Chu Diệp quanh năm tảo tần đồng áng, nước da tuy ngăm đen nhưng không hề xấu xí, trông cô ấy đặc biệt khỏe khoắn, mỗi khi cất tiếng cười lại càng thêm rạng rỡ.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 169