Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 173

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Huệ Huệ này, đậu que này trông mơn mởn ghê.”

Trương Huệ nhìn qua, đúng là trông rất non, tươi rói. Cô mua hai cân.

Mấy quả cà mùa thu bên kia cũng tươi rói, mua thêm một ít. Ớt đỏ cũng vậy, mua về muối dưa, ớt muối dưa tiện lắm, nấu cá canh chua chỉ cần cho một hai quả vào là có vị chua cay đặc trưng rồi.

Mua rau xong, hai vợ chồng đến quầy bán thịt. Phần thịt mỡ đã hết sạch, chỉ còn lại thịt ba chỉ nạc và các loại xương. Bọn họ mua hai cân thịt ba chỉ và ba cân xương sườn.

“Không biết chị Thẩm Yến đã sinh bé chưa nhỉ? Sắp đến tháng Mười rồi đấy.”

“Mình có muốn ghé nhà họ Yến xem sao không?”

“Thôi, để tối nay mình đi dạo rồi ghé luôn thể.”

Hai vợ chồng bế bé con về nhà, cổng nhà đã mở toang.

“Mẹ ơi, chị dâu ơi, hai người đang bận rộn gì thế ạ?” Trương Huệ vừa bước vào sân đã thấy mẹ chồng và chị dâu đang tất bật trong bếp.

“Các con về rồi à.”

Trần Lệ Phương kéo cao tay áo, từ trong bếp bước ra, cười tủm tỉm: “Ôi chao, mắt nhìn của chị dâu con bén thật đấy! Bé Hàm Hàm mặc chiếc áo đầm đỏ này xinh yêu quá chừng, làm tôn lên làn da trắng nõn nà của con bé.”

Lưu Lị cũng bước ra, khúc khích cười: “Bé Hàm Hàm nhà mình đã xinh sẵn rồi, mặc gì mà chẳng đẹp.”

“Cảm ơn chị dâu đã thương mà nghĩ đến bé Hàm Hàm nhà em.”

Lưu Lị cười rộ lên, bảo: “Ôi dào, có tí chuyện nhỏ mọn này thôi, cảm ơn làm gì cho khách sáo.”

Trương Huệ vào bếp: “À, đây là mình chuẩn bị phơi rau khô à mẹ?”

Một nồi nước sôi sùng sục đang bốc hơi nghi ngút, bên cạnh bếp là cái chậu to đựng mớ đậu que đã rửa sạch, trên bàn, mẹ chồng Trương Huệ vẫn đang thoăn thoắt thái cà.

“Mùa thu đến rồi, không lo chuẩn bị rau củ mùa này thì đến lúc rét đậm, muốn có cũng không kịp.”

Trần Lệ Phương tay cầm con d.a.o sáng loáng, nói: “Năm nay mình chuẩn bị muộn chút cũng chẳng sao. Sân nhà các con rộng rãi thế này, phơi một lần là khô ráo hết, tiện lợi biết mấy.”

Hồi còn ở khu tập thể, cứ đến mùa thu là nhà nào nhà nấy cũng rục rịch phơi rau củ dự trữ. Những hộ ở tầng một thì tiện hơn, cứ thế mà phơi ngay ở sân nhà mình. Còn những nhà ở tầng trên thì đành phải tận dụng ban công bé tẹo.

Ban công có rộng rãi gì cho cam, phơi một lần chẳng được bao nhiêu là phải rồi. Thế nên mỗi năm, nhà mình phải chia thành mấy đợt mới xong xuôi đâu đấy.

Lưu Lị vục thêm nắm củi vào bếp lửa đang reo, bộc bạch: “Hồi ở quê, con sống trong nhà sân vườn đã quen rồi. Trước đây cứ hay ngưỡng mộ mấy cô chú công nhân ở nhà lầu thành phố, giờ nhìn lại mới thấy, có cái sân rộng rãi vẫn tiện lợi hơn nhiều phần.”

Vừa dứt lời, Lưu Lị khẽ liếc nhìn mẹ chồng.

Trần Lệ Phương gật gù: “Mấy hôm trước, cha con cũng bàn với mẹ rồi. Nếu kiếm được căn nhà sân vườn nào ưng ý, mình cũng mua lấy một căn, sau đó có thể tha hồ trồng rau, trồng cây ăn quả. Con làm việc ở cửa hàng bách hóa, quen biết cũng rộng, nếu nghe ngóng được căn nào hợp lý thì mình đi xem.”

“Dạ, con đã rõ ạ.” Lưu Lị trong lòng thầm nở hoa.

“Mấy năm nay, nhà mình cũng đã tích cóp được một khoản kha khá. Cha mẹ tính toán, nếu giá nhà sân vườn ngang ngửa với căn nhà mà vợ chồng Tiểu Giang đã mua, thì nhà mình cắn răng cũng có thể tậu được hai căn đấy.”

Lưu Lị thầm hít một hơi. Ai ngờ nhà mình chi tiêu hàng tháng cũng đâu có ít, vậy mà trong nhà lại giấu được nhiều tiền tiết kiệm đến nhường này!

Trần Lệ Phương tự hào ra mặt: “Đấy là chưa kể lương của Huệ Huệ với con đấy nhé! Nhà mình vẫn còn ba người nữa đang đều đặn kiếm tiền mà.”

“Thằng hai ở nhà trông thì có vẻ lêu lổng, chẳng ra dáng người lớn gì cho cam, nhưng nó làm việc rất chăm chỉ, từ khi đi làm đã được tăng lương những hai bận rồi, phần lớn tiền lương đều đưa về nhà. Còn thằng cả nữa chứ, tính ra hai năm nay, nhà mình cũng tích cóp được kha khá đấy.” Trần Lệ Phương là tay hòm chìa khóa trong nhà, nên bà biết rõ nhất nhà mình rủng rỉnh bao nhiêu tiền.

Lưu Lị vội vã nói: “Mẹ ơi, sau này con cũng sẽ đưa nhiều lương hơn về nhà ạ.”

“Không cần đâu con, mẹ đã bàn bạc kỹ rồi, không cần phải thay đổi nữa. Hơn nữa, hai vợ chồng con đã kết hôn, lại còn sinh con, không thể nào không có chút tiền riêng trong tay đâu.”

Nghe mẹ chồng nói vậy, trong lòng Lưu Lị không khỏi cảm động khôn xiết.

Trương Huệ đang loay hoay ướp sườn ở một bên, nghe mẹ chồng và chị dâu bàn chuyện nhà cửa, cô cười tủm tỉm: “Mẹ ơi, nếu nhà mình mà thiếu tiền mua nhà, con cho mẹ vay một ít, không lấy lãi đâu nha.”

“Thôi cái chút tiền mọn của con đi! Cứ giữ lấy mà mua thịt ăn đi.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 173