Sau một giấc ngủ ngon lành, được ăn no, uống đủ, cô bé trở nên tỉnh táo hẳn, không chịu nằm yên một chỗ mà cứ đòi mẹ bế đi khắp nhà.
Mẹ chồng và chị dâu sau khi dùng bữa trưa xong đã trở về nhà. Lúc này Giang Minh Ngạn cũng vắng mặt, Trương Huệ đành tự mình bế con đi dạo quanh sân.
Cô bé con dường như bị tiếng ve sầu thu hút, Trương Huệ bèn bế con đứng dưới tán cây hòe: “Con thấy không, tiếng con ve kêu ngoài kia kìa.”
Cô bé tròn xoe mắt, ánh nhìn vẫn còn mơ màng, chẳng rõ là đang chăm chú lắng nghe tiếng ve sầu hay chỉ đang ngẩn ngơ.
Bế được một lát, tay Trương Huệ bắt đầu mỏi nhừ. Cô đổi tư thế, hai mẹ con lại tiếp tục đứng dưới tán cây hòe mát rượi.
Trương Huệ không đứng lâu được nữa, liền vào nhà khiêng một chiếc ghế ra, ngồi xuống đó bế con, cảm giác thoải mái hơn hẳn.
Chờ thêm một lúc, cha cô và anh hai mới trở về. Anh hai xách theo một chiếc xô nước, bên trong lỉnh kỉnh hai con cá, không lớn lắm, ước chừng mỗi con chỉ hơn một cân.
“Hôm nay không được may mắn cho lắm.” Trương Kiến Lâm giải thích cụt lủn.
Trương Cao Nghĩa liếc nhìn con trai một cái, cằn nhằn: “Nếu mày không la hét ầm ĩ bên bờ sông, làm cá sợ chạy toán loạn hết, thì chiều nay ít nhất cha cũng câu thêm được hai con nữa rồi.”
Trương Kiến Lâm chẳng chịu nhận lỗi, lập tức cãi lại: “Cha ơi, buổi sáng cha cũng chỉ câu được có hai con thôi mà, buổi chiều không câu được thêm cũng là lẽ thường tình chứ có gì lạ đâu!”
“Bình thường cái nỗi gì! Buổi chiều câu dễ ăn hơn buổi sáng nhiều.”
Trương Kiến Lâm đâu có tin. Anh đinh ninh rằng cha chỉ không chịu thừa nhận mình câu hụt nên mới đổ vấy cho anh.
Trong lúc hai cha con đang cãi vã xem ai là người chịu trách nhiệm cho mớ cá ít ỏi, Giang Minh Ngạn bất chợt trở về, đầu tóc lấm tấm mồ hôi.
“Anh đi đâu mà về muộn thế?” Trương Huệ vội lấy một chiếc khăn sạch cho anh lau mồ hôi.
Giang Minh Ngạn nhìn thấy là chiếc khăn của con gái thì khẽ nói: “Đừng lấy khăn của Hàm Hàm, em đổi cái khác cho anh đi.”
Trương Huệ liền lấy một chiếc khăn mặt riêng của anh đưa cho anh.
Giang Minh Ngạn lau mặt, đoạn nói: “Anh vừa đến tiệm chụp ảnh lấy ảnh về, tiện thể đã gửi kèm trà và nấm đi rồi.”
“Vậy mai anh nhớ gọi điện báo tin cho ông bà nội biết một tiếng nhé.”
“Ừm.”
Sau khi lau mình sạch sẽ, Giang Minh Ngạn bế con gái lên, cưng nựng hỏi: “Hàm Hàm của cha dậy từ lúc nào thế này?”
“Con bé dậy đã gần hai tiếng rồi, em vừa dỗ dành nó chơi đùa một lát. Đêm nay cứ để con bé thức muộn một chút, biết đâu lại ngủ thẳng giấc đến sáng.”
Hồi còn trên núi Mông Đỉnh, Hàm Hàm phần lớn là do mẹ cô chăm bẵm. Vì đêm hôm cho con b.ú cũng bất tiện, nên mẹ cô cố ý tập cho con bé ngủ muộn, dần dà con bé gần như có thể ngủ một mạch cả đêm.
Sau khi về nhà, chủ yếu là Trương Huệ chăm sóc Hàm Hàm. Không theo nề nếp nghiêm ngặt mà mẹ cô đã đặt ra, con bé thường tỉnh giấc một lần vào khoảng hai, ba giờ sáng.
“Nếu không ổn, để mẹ phụ chăm Hàm Hàm vài đêm, tập cho con bé điều chỉnh lại nếp ngủ cho đúng giờ.”
Trương Huệ lắc đầu: “Thôi, em tự chăm được. Em cảm giác tối nay con bé chắc chắn sẽ ngủ yên đến sáng.”
Để đạt được mục đích đó, ăn tối xong hai vợ chồng bế con bé ra ngoài đi dạo, tiện thể ghé qua nhà Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy cả nhà ba người bọn họ, liền cười nói: “Hai vợ chồng về được mấy hôm rồi?”
“Cũng được bốn năm hôm rồi.” Trương Huệ nhìn bụng cô ấy: “Cậu chưa thấy động tĩnh gì sao?”
Thẩm Yến mời cả nhà vào nhà ngồi, rồi nói: “ Đúng vậy, cậu sinh trước tôi mấy ngày cơ mà. Tôi còn tưởng mình cũng sẽ sinh sớm một chút, rốt cuộc vẫn chưa thấy gì.”
“Giờ cậu vẫn còn đi dạy à?”
“ Tôi đã xin nghỉ rồi, từ hôm qua. Tôi nhờ phó hiệu trưởng Lý giảng bài hộ một thời gian, thầy ấy cũng vui vẻ đồng ý. Tôi sắp đến ngày rồi, phó hiệu trưởng Lý cũng lo tôi có bề gì nên dặn tôi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi sinh nở xong xuôi thì hẵng đi dạy lại.”
“Cậu đừng có nói gở chứ, làm gì có chuyện gì đâu. Mọi việc chắc chắn sẽ thuận lợi thôi.”
Thẩm Yến mỉm cười: “Trời đã nhá nhem tối rồi, sao cậu lại bế con bé ra ngoài vào lúc này?”
“Chính vì trời đã nhá nhem tối nên tôi mới bế con bé ra ngoài dạo một vòng. Để tối nay nó ngủ muộn một chút, rồi ngủ một mạch đến sáng, tôi cũng được nhàn hạ hơn.”
Thẩm Yến ngạc nhiên: “Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà có thể ngủ thẳng giấc cả đêm sao? Mẹ tôi thường bảo trẻ sơ sinh thì đêm nào cũng phải dậy mấy lượt, làm mẹ thì đừng hòng được ngủ một giấc trọn vẹn.”
---