Ngoài chị dâu Lý còn có hai bà cô lớn tuổi khác đến sớm, một trong số đó ăn mặc rất gọn gàng, là đầu bếp chính của hôm nay.
Hơn mười một giờ, khách được mời bắt đầu đến dần. Trần Giác tự tin thoải mái trò chuyện vui vẻ với khách khứa.
“Trần Giác này, không dễ dàng gì, cuối cùng cũng nuôi nấng được hai đứa con nên người đó.”
“Trần Dương và Trần Lập cũng rất nỗ lực, không phụ lòng hai vợ chồng anh chị đã vất vả nuôi dạy chúng nó bấy lâu nay đâu.”
“Cậu tài thật đấy!” Một người đàn ông cùng tuổi với Trần Giác giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Trần Giác cười ha hả, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Những người được mời đến hôm nay đều là bạn bè và người thân. Mọi người nói chuyện rất tự nhiên, có người quen biết Trần Lệ Phương, đi qua chào hỏi bà.
Trần Lệ Phương cũng không ngại giao tiếp với người trong thôn. Ai đến nói chuyện bà đều cười mời người ta ngồi.
Người ta hỏi con cái trong nhà bà đều kết hôn rồi à, Trần Lệ Phương liền gọi con trai con gái đến giới thiệu cho mọi người.
Trước tiên nói đây là người nhà ai, tên là gì, nên gọi là gì.
Sau đó quay đầu giới thiệu với người đối diện: “Đây là con trai và con dâu tôi, đây là con gái và con rể tôi.”
Trương Huệ ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, sau đó đứng sang một bên, nghe mẹ cô khoác lác với khách khứa.
Giang Minh Ngạn bế con gái trên tay. Sáng nay dậy hơi sớm, lúc này Hàm Hàm đã buồn ngủ.
Trần Lệ Phương thấy vậy: “Tiểu Giang, cho Hàm Hàm ăn chút gì đi, để con bé ngủ sớm một chút.”
“Mẹ, vậy con xin phép đi trước.” Giang Minh Ngạn lịch sự gật đầu chào mọi người trong nhà: “Xin phép chú thím, cháu ra ngoài một lát ạ.”
Trương Huệ không muốn nghe mẹ khoác lác thêm nữa, cũng theo ra ngoài.
Mọi người trong nhà ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của đôi vợ chồng trẻ: “Lệ Phương này, ánh mắt cô tốt thật đó, chẳng những biết chọn con dâu mà còn biết chọn con rể.”
Những người khác trong nhà cũng đồng tình.
“Nhìn con rể nhà người ta đi, đẹp trai thì thôi đi, đằng này công việc cũng tốt, gia đình cũng tốt, lại còn đối xử tốt với vợ con như vậy nữa.”
Bây giờ có thể thấy được mấy người đàn ông ở trước mặt người ngoài mà vẫn bế con gái trong lòng không buông tay chứ.
Còn con gái của Trần Lệ Phương, cả quá trình đều không phải động tay động chân làm việc gì.
Lại nghĩ đến con gái mình, con gái ở nhà chồng vừa làm việc quần quật vừa chăm con, còn phải chịu sự chèn ép từ người nhà chồng, trong lòng lập tức cảm thấy bất công, chỉ muốn lôi cái gã con rể không ra gì kia ra đánh một trận cho bõ tức.
Trần Lệ Phương cười ha ha, vội vàng nói “tạm được thôi”, cảm thấy mình cười hơi quá, bà lại nói thêm một câu: “Con rể nhà các cô cũng tốt mà, nghe nói là người làm việc rất giỏi giang.”
“Đừng nhắc đến, đừng nhắc đến con rể nhà tôi. Cô càng nói tôi càng tức giận thêm thôi.”
Những chuyện này chỉ là tiểu tiết, tổng thể không khí trò chuyện trong nhà vẫn rất vui vẻ, rôm rả.
Đúng mười hai giờ, bữa cơm thịnh soạn được dọn ra, nào là canh nấm gà rừng, thịt kho tàu, vịt quay khoai tây, canh viên thịt, trứng gà xào rau hẹ, thịt băm xào ớt chuông, dưa cải chua cay, và những chiếc bánh gối rán vàng giòn rụm.
Quả thật thịnh soạn, ngoại trừ vài món đơn giản ở cuối, trên mâm hôm nay toàn là các món chính cầu kỳ.
Bữa tiệc mừng của nhà ông cậu Trần Giác hôm nay quả thực rất tươm tất và thành tâm.
Đã có thịt thì sao có thể thiếu rượu.
Ông cậu Trần Giác mang ra ba chai rượu, mỗi bàn đặt một chai.
Bàn của Trương Huệ chủ yếu là phụ nữ, không ai uống rượu, nên chai rượu vẫn được đặt sang một bên.
Khi bữa cơm trôi được nửa chừng, ông cậu Trần Giác dẫn theo hai đứa con trai, cầm chai rượu đi từng bàn mời khách. Đến bàn cuối cùng, ông cậu đã uống đến mặt đỏ bừng, tinh thần phơi phới, nói năng thì khoa tay múa chân.
“Huệ Huệ à, nhà cháu có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, hai đứa em họ của cháu đây có công ăn việc làm, lại được cấp nhà riêng, tất cả đều nhờ ơn gia đình cháu cả. Còn cháu nữa, cậu muốn uống một chén với cháu. Trong lòng cậu, cháu chính là con gái ruột của cậu. Lời cậu Trần Giác đây nói ra là như đinh đóng cột, không có chút gì giả dối đâu, cháu cho cậu cái…”
---