“Anh làm gì vậy? Mau gói lại! Đó là đồ quý của mẹ em đấy, nếu làm hỏng thì xem mẹ có mắng anh không!” Miệng thì nói là đồ quý, nhưng giọng điệu cô lại tự nhiên, pha chút ý cười trêu chọc.
“Em đào được à?”
Trương Huệ gật đầu: “Em tìm được một khoảnh nhân sâm. Mẹ em bảo lần này đừng để cậu mợ biết, chúng ta tự mang về.”
Giang Minh Ngạn thông minh, trong bụng hiểu rõ mẹ vợ đang tính toán cái gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhặt nhân sâm gói lại.
“Túi đựng đồ của Hàm Hàm đâu?”
“Ở cuối giường ấy.”
Giang Minh Ngạn xốc chăn cuối giường lên, mở túi ra, nhét thêm mấy bộ quần áo được cuộn tròn vào trong.
“Ngày mai mời nhiều khách khứa, cất trong túi sẽ an toàn hơn.”
“Đừng, mẹ em sợ nhân sâm bị ủ hỏng, bảo em tối nay trước khi đi ngủ phải lấy ra phơi.”
“Chỉ có ba củ thôi mà, ủ một đêm thì làm sao mà hỏng được.”
Buổi tối đi ngủ, sau khi tắt đèn, Trần Lệ Phương nhỏ giọng thầm thì một hồi, Trương Cao Nghĩa mới nói: “Không ngờ Huệ Huệ lại may mắn như thế, đúng là hiếm thấy.”
“ Tôi nghĩ em trai em dâu bây giờ cũng không thiếu thốn gì, không cần đưa cho họ nhân sâm nữa. Lỡ để lộ ra ngoài lại khiến người ta đồn đoán không hay.”
Một củ nhân sâm hảo hạng có tuổi đời, chỉ cần tìm đúng người mua, bán được cả nghìn đồng cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì. Nếu người trong thôn biết trên núi có nhân sâm, lại còn bị người ngoài đào đi, chắc chắn sẽ gây ra một phen xáo động lớn.
Nhớ lại năm ngoái, Huệ Huệ lên núi, nhất quyết không chịu để hai đứa em họ đi cùng. Không biết có phải lúc đó con bé đã phát hiện ra nhân sâm rồi không.
Trần Lệ Phương cười đầy tự hào: “Con gái tôi đẻ ra mà, thông minh lắm.”
“Chỉ hơi thông minh thôi. Bà nhìn nó xem, vì đào nhân sâm mà bị cái thằng thanh niên trí thức xấu xa chặn ở đó. Nếu không phải Giang Minh Ngạn đến kịp thời thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.”
“Cái thằng khốn nạn ấy!” Nhắc tới tên thanh niên trí thức kia, Trần Lệ Phương vẫn còn hậm hực.
“Thôi đừng giận nữa. Bây giờ hắn ta cũng có sống yên ổn gì đâu. Gia đình chẳng thèm ngó ngàng, để có bát cơm ăn, cậu ta phải làm việc quần quật cả ngày ngoài đồng, lại còn bị người ở điểm thanh niên trí thức xa lánh. Coi như đã nhận quả báo rồi.”
“Đáng đời!”
Nhà không đủ giường, tối nay Trương Kiến Lâm lại phải ngủ cùng hai đứa em họ.
“Nói trước nhé, anh mày chắc chắn phải ngủ trên giường.”
Trần Dương không nhịn được cười: “Anh họ yên tâm đi, giường nhà em rộng rãi lắm, ba anh em mình chắc chắn sẽ ngủ vừa.”
“ Đúng đó, đúng đó. Mùa đông không giống mùa hè, chen chúc một chút lại càng ấm áp.”
Trương Kiến Lâm kiêu ngạo hừ một tiếng: “Anh muốn ngủ ngoài cùng.”
“Được thôi, anh cứ chọn trước đi.” Hai anh em bọn em ngủ bên nào cũng được.
Trần Dương chủ động nằm giữa, vỗ vỗ giường: “Anh họ lên đây đi, em nằm giữa thế này, không sợ bị chen chúc đâu.”
Trương Kiến Lâm cởi quần áo, lên giường. Đầu vừa chạm gối, cơ thể mệt mỏi cả ngày được nghỉ ngơi, anh thoải mái thở dài một hơi.
Hai anh em Trần Dương và Trần Lập cũng vừa chạm gối là ngủ ngay. Đến nửa đêm, Trần Lập ngủ bên trong quay người vào tường, cuộn tròn chăn lại. Trương Kiến Lâm ngủ ngoài cùng tỉnh giấc vì lạnh.
Bên ngoài gió lùa ào ạt, Trần Dương ngủ giữa cũng cảm thấy se lạnh, cậu quay người vào trong, chổng m.ô.n.g một cái. Trương Kiến Lâm không kịp trở tay, bị đẩy xuống gầm giường.
“Rầm!”
Tiếng rơi xuống đất rất lớn, Trương Kiến Lâm đau đến thở dốc. Hai anh em kia không hề hay biết, vẫn ngủ say như chết.
Trương Kiến Lâm anh ấy rốt cuộc đã làm gì nên tội, lại gặp phải hai đứa em họ oái oăm này không biết!
Sáng ra thức dậy, hai anh em Trần Dương và Trần Lập thấy anh họ mặt mày u ám, còn thấy khó hiểu, có phải anh họ mới dậy nên cáu kỉnh không.
Bữa sáng ăn rất đơn giản, dưa muối kèm cháo khoai lang, ngoài ra còn có một đĩa dưa cải bẹ xào.
“Sáng nay ăn tạm đi, để dành bụng buổi trưa ăn ngon miệng hơn.”
Rửa bát xong, một lát sau hàng xóm bên cạnh đã đến. Hồ Tú gọi một tiếng chị dâu Lý.
---