Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 183

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ngày hôm sau, buổi sáng Hồ Tú không ra ngoài, ở nhà xay bột gạo. Buổi chiều, cô đi ra ngoài làm hai việc: một là để chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai, hai là để ngỏ lời mời, tiện cho mọi người sắp xếp thời gian rảnh đến chơi.

Chạng vạng tối, các đơn vị nhà máy, hầm mỏ trong huyện đều tan tầm. Giang Minh Ngạn, Trương Kiến Lâm và hai anh em họ Trần Dương, Trần Lập cùng đến bến xe. Chờ một lát, vợ chồng Trương Kiến Sơn cũng đưa bé Mập Mạp tới nơi.

Mấy hôm trước Mập Mạp đã về nhà bà ngoại chơi, đến hôm nay mới được đưa về.

“Bố đợi lâu chưa ạ?” Trương Kiến Sơn đặt con trai xuống, thở hổn hển.

“Mới đến một lát thôi con, hai vợ chồng con lên xe nghỉ ngơi đi.”

“Dạ vâng, vậy chúng con lên trước ạ.”

Trương Kiến Lâm kéo cháu trai ngồi cùng: “Thằng nhóc này bao nhiêu cân rồi, nhìn bố con kìa, mệt thở hổn hển.”

Mập Mạp ra vẻ người lớn, bĩu môi: “Con muốn tự đi mà bố con cứ chê con đi chậm, cứ muốn bế con. Kết quả bế một lúc lại kêu con nặng.”

“Không biết lớn nhỏ, sao con lại nói bố mình như thế hả?”

Mập Mạp không chịu thua: “Thì chú cũng cãi ông nội còn gì!”

“Ha, thằng nhóc con thối này muốn ăn đòn đúng không?”

Mập Mạp đứng dậy chạy đến bên cạnh Giang Minh Ngạn, ngẩng đầu lên: “Chú út, con muốn ngồi với chú.”

Giang Minh Ngạn cười xoa đầu cậu nhóc: “Ngồi đi cháu.”

Trương Kiến Lâm hừ một tiếng, tự nhủ: "Ta ở một mình, tha hồ mà ngồi rộng rãi."

Đến công xã Tiểu Thanh Sơn, Trương Cao Nghĩa nhìn thấy cậu em vợ, vội vàng đi qua: “Đợi anh một lát với.”

Trần Giác đáp: “Tất nhiên rồi, dù sao cũng phải về, nhân tiện đợi mọi người cùng đi.”

Trương Kiến Lâm chạy tới: “Cậu, cháu giúp cậu dắt xe nhé.”

Trần Giác cười nói: “Cái thằng bé lanh lẹ này, không muốn đi bộ phải không?”

Trương Kiến Lâm cười hì hì, nhận lấy xe đạp từ tay cậu. Cái chân dài thoắt cái đã vắt lên xe, chuẩn bị đi.

“Chú ơi, đợi con!” Mập Mạp cười đáng yêu: “Con cũng muốn ngồi xe.”

“Hừ, đi bộ đi!”

Trương Kiến Lâm đạp một cái, chiếc xe đạp lao vút đi, bỏ lại Mập Mạp đứng yên tại chỗ tức đến dậm chân thùm thụp.

Trương Kiến Sơn cười mắng một câu: “Cái thằng Kiến Lâm này thật là, càng ngày càng trẻ con, người lớn như vậy mà còn tranh giành với cháu trai.”

Lưu Lị cười nói: “Tính tình cậu ấy vốn dĩ đã vậy rồi mà.”

Trương Kiến Lâm đạp xe đi trước, những người còn lại đi bộ về.

Công xã không xa đại đội Hồng Mương, đi bộ về cũng không mệt nhọc gì.

Trương Kiến Lâm đạp xe về nhanh, vừa vặn bị mẹ bắt làm việc ngay tắp lự. Trương Kiến Sơn vào bếp, nhìn thấy cái mặt dài thượt ra của em trai thì buồn cười.

“Huệ Huệ.”

Trương Huệ đang bế con, hai mẹ con quay lại, bị Giang Minh Ngạn ôm trọn vào lòng.

“Ưm ưm.”

Giang Minh Ngạn bế con gái lên: “Hàm Hàm nói gì thế?”

Trương Huệ cười: “Con gái anh nói muốn ăn cháo gạo đấy.”

“Cháo gạo gì cơ?”

Trương Huệ chỉ vào miệng con gái: “Anh nhìn đi, dưới đây mọc lên một cái răng rồi. Em cũng không chú ý, là mẹ phát hiện ra đấy.”

Trương Huệ hai tay ôm ngực: “Mọc răng rồi thì chảy nước miếng, lại còn thèm ăn kinh khủng. Sáng nay cậu mợ đã dùng cối đá nhỏ xay hai cân bột gạo, nấu một ít cho con bé ăn. Nó thích lắm, ăn ngon lành, hết veo.”

Giang Minh Ngạn sờ bụng con gái: “Hôm nay con bé không b.ú sữa à?”

Trương Huệ lắc đầu, nói nhỏ: “Em vẫn còn căng n.g.ự.c đây.”

Giang Minh Ngạn châm chọc: “Về nhà mình để anh xem cho.”

Trương Huệ lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh. Đây là nhà cậu mợ, anh tưởng anh ở nhà mình chắc.

“Ngày mai về rồi nói.”

Trương Huệ cảm thấy n.g.ự.c mình căng tức, tối nay không cho con gái b.ú thêm, chỉ đợi đến khi bé đói hẳn.

Ăn tối xong, vợ anh ở trong phòng cho con bú, Giang Minh Ngạn cũng không có gì làm, đi dạo một vòng trong sân, rồi đẩy cửa vào phòng.

Trương Huệ ngẩng đầu thấy là anh thì lại cúi xuống.

Giang Minh Ngạn đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa trái vào.

“Đã b.ú no chưa?”

“Chưa.” Trương Huệ nhăn mặt: “Hôm qua không thấy gì, hôm nay răng con bé mọc thêm một chút, cắn em đau điếng.”

Giang Minh Ngạn lại gần xem, bị Trương Huệ đẩy ra, anh chỉ cười cười.

Thấy trên ghế bên cạnh giường có một chiếc áo quấn vội vàng, anh tiện tay cầm lên rũ rũ, ba củ nhân sâm rơi ra.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 183