Lúc Trương Huệ trở về, trời đã nhá nhem tối. Vừa bước ra khỏi bìa rừng đã thấy mẹ cô đang bế Hàm Hàm đứng đợi ở ngã ba đường mòn.
“Thật là, thấy trời đã nhá nhem tối mà không chịu về sớm hơn một chút!” Trần Lệ Phương không nén được mà cằn nhằn con gái một câu.
Trương Huệ cười tủm tỉm: “Con gặp được món hời, mẹ ạ!”
Trần Lệ Phương liếc nhìn cái giỏ sau lưng: “Nhặt được gà rừng à?”
“Không chỉ có thế.”
Trương Huệ lấy từ túi áo ra ba củ nhân sâm, Trần Lệ Phương giật b.ắ.n mình.
“Con định cho cậu Giác một củ không?”
Trương Huệ do dự một chút: “Thôi không cho nữa.”
“ Đúng, không cho!”
Trần Lệ Phương nói giọng kiên quyết: “Lần trước cho là vì nhà cậu Giác đang có chút khó khăn, con lại tình cờ tìm được, tiện tay giúp đỡ một chút. Nhưng dù sao nhân sâm cũng quý hiếm, con không thể cứ cho đi mãi, chi bằng giữ lại cho mình.”
Em trai và em dâu tốt với nhà bọn họ, nhưng lòng người khó lường, Trần Lệ Phương không muốn vì nhân sâm mà sinh ra chuyện không hay.
Trương Huệ hiểu ý mẹ, cô cũng sợ rằng lỡ cô lại đem nhân sâm ra biếu, cậu mợ sẽ hỏi đào được ở đâu, đến lúc ấy cô không biết phải ăn nói thế nào.
“Nhân sâm con giấu kỹ, về nhà cất đi. Chờ qua Tết Tây, chiều mai chúng ta sẽ về luôn.”
“Vâng.”
Trương Huệ nhặt được một con gà rừng trở về, Hồ Tú mừng rỡ ra mặt: “Nhìn con lem luốc thế này, chắc phải lùng sục bao nhiêu xa mới bắt được con gà rừng này chứ?”
“Cũng không xa lắm, ở khu rừng con nói với Trần Dương và Trần Lập lần trước đó ạ.”
“May mắn làm sao, con gà rừng này vẫn còn sống. Chúng ta để đến hôm Tết Tây làm thịt ăn tươi luôn.”
Trương Huệ cười nói: “Mợ à, Tết Tây mợ định làm cỗ bàn linh đình hay sao mà cái gì cũng để dành cho hôm đó vậy?”
Hồ Tú cười ha hả: “Cũng chẳng có mấy món, nhà mình đông người, lo gì không hết.”
Đến ngày Tết Tây, mợ Hồ Tú không chỉ mời nhà chị chồng, mà còn định mời những nhà trong đại đội đã từng cưu mang giúp đỡ gia đình mình, cùng với bà con lối xóm gần gũi. Tất cả sẽ tề tựu, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ấm cúng.
Trương Huệ vừa rửa tay, vừa nghe mợ vui vẻ kể lại những ai trong đại đội đã cưu mang giúp đỡ gia đình mình, từ việc cho mượn học phí, vay gạo, cho đến những món rau củ nhỏ nhặt. Những ân tình ấy, mợ đều ghi tạc trong lòng, chẳng dám quên một li nào.
“Trần Dương và Trần Lập nhà mình cuối cùng cũng coi như thành tài, phải nhờ đến ân nghĩa của những bậc chú, bác, cô, dì này. Bởi vậy, nhất định phải mời họ một bữa cơm thịnh soạn để tạ ơn.”
Trần Lệ Phương vội vàng gật đầu: “Phải mời chứ! Em dâu, trong tay em có đủ phiếu thịt để mua sắm không? Chẳng may không đủ thì chị còn chút ít đây.”
“Đủ cả rồi, đủ cả rồi! Em tính chỉ làm ba mâm cơm, rau thịt đều đã chuẩn bị tươm tất.”
“Ưm.”
Hàm Hàm thấy mẹ, liền vùng vẫy đòi nhào vào lòng. Trương Huệ đứng lùi lại một chút, vội lấy chiếc khăn tay lau khóe miệng lấm lem của con bé: “Con đừng ‘ưm ưm’ nữa, nhìn xem, dòng nước dãi chảy ròng ròng thế kia!”
“Con làm mẹ mà không để ý Hàm Hàm đang mọc răng rồi ư? Bảo sao con bé cứ chảy nước dãi không ngừng.”
“Con chưa thấy thật, tí nữa con xem.”
Trương Huệ múc một chậu nước sạch vào nhà, vội vàng tắm gội qua loa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài bế con gái.
“Bộ quần áo con vừa thay đâu rồi?”
Trương Huệ hơi hất cằm lên: “Ở trong phòng ạ.”
Trần Lệ Phương vào phòng, nhặt bộ quần áo con gái đã thay. Nhân sâm vẫn nằm gọn gàng trong bộ quần áo con gái thay ra. Trần Lệ Phương thầm nghĩ bụng, trời đông lạnh giá, gói ghém kỹ lưỡng thế này chắc hẳn hai ngày cũng chẳng hề hấn gì.
Trần Lệ Phương lo lắng cho mấy củ nhân sâm, suốt bữa cơm lòng dạ bà không yên.
Trương Huệ liếc nhìn mẹ, rồi quay đầu cười trộm một mình. Mẹ cô đâu biết, trong tay cô vẫn còn giấu được cả một mớ nhân sâm lớn kia mà.
Trên bàn ăn, vợ chồng cậu Trần Giác đang bàn bạc chuyện mời khách, Trương Huệ ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Hàm Hàm hôm nay tinh nghịch ra trò, cô bé chảy nước miếng không ngừng, đôi mắt nhỏ cứ dán chặt vào mâm cơm, trông có vẻ rất muốn với tay chộp lấy.
Trần Lệ Phương lau nước miếng cho cháu: “Hàm Hàm mọc răng rồi có thể ăn cháo, lúc nào làm ít bột gạo nấu cháo cho cháu ăn nhé.”
Hồ Tú tiếp lời: “Đâu cần chờ bao giờ, nhà chúng ta có một cối xay đá nhỏ, ngày mai em xay hai cân bột gạo cho Hàm Hàm mang về.”
“Cháu cảm ơn mợ.” Trương Huệ vội vàng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo làm gì.”
---