Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 191

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bé Hàm Hàm xinh xắn hôm nay cũng được cha mặc cho tròn vo như một cục bông.

Trương Huệ cười phá lên: “Thương ơi là thương, hai tay chỉ có thể đưa lên đưa xuống, không thể nào chạm vào nhau được.”

Cô bé vẫn đang cố gắng, nằm trên giường, vùng vẫy tay chân, nhưng vẫn chẳng ăn thua.

Trương Huệ cười không ngớt, khóe miệng Giang Minh Ngạn cũng cong lên rất cao: “Đợi về nhà bảo mẹ anh làm cho Hàm Hàm một chiếc áo lông nhẹ hơn, cái đó mỏng và mềm mại, con bé mặc vào vẫn có thể hoạt động thoải mái.”

Làm cha làm mẹ mà chẳng hề thương xót con gái, cả hai cứ đứng một bên xem trò vui. Cô bé bĩu môi, sắp khóc đến nơi.

Trương Huệ vội vàng bế con lên: “Nhìn ra ngoài kìa, một mảng trắng xóa tuyết phủ! Lát nữa là chúng ta đến nơi rồi. Khi gặp ông bà, con phải chào hỏi biết không.”

“Ưm.”

Trương Huệ quay đầu nhìn Giang Minh Ngạn, vui vẻ nói: “Anh thấy không, con bé hiểu chuyện ghê.”

Giang Minh Ngạn chỉ biết bất lực nhìn cô, Trương Huệ thì cứ hết sức vui mừng.

Đến ga, Trương Huệ bế con gái, dắt cháu trai xuống trước. Hai người Giang Minh Ngạn và Hồng Minh xuống sau cùng, chuyển từng kiện hành lý xuống.

Trần Lệ Phương nói lời cảm ơn: “May mà có Tiểu Hồng giúp đỡ, nếu không chúng ta còn phải chuyển hai chuyến nữa mới xong.”

Hồng Minh cười nói: “Dì đừng khách sáo quá, chúng ta là người quen cả mà, không nên nói những lời xa lạ như vậy.”

“Được, dì không nói nữa. Đợi khi về huyện Vân Đỉnh, cháu qua nhà ăn cơm, dì sẽ nấu thật nhiều món ngon đãi cháu.”

“Vậy thì cháu cũng không khách sáo đâu ạ.”

Trương Huệ bế con đi phía trước, Mập Mạp nắm vạt áo của cô lẽo đẽo theo sau.

Giang Minh Ngạn và Hồng Minh mang hành lý đi chậm hơn một chút. Trương Huệ ra khỏi sân ga trước.

Vừa ra khỏi sân ga, một cơn gió lạnh buốt thổi tới, Trương Huệ vội quay người dùng lưng chắn gió, kéo chiếc chăn nhỏ bọc con gái lên thêm một chút, che kín mũi miệng, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe bên ngoài.

“Mập Mạp có lạnh không con?”

Mập Mạp gật đầu, lạnh lắm, ngón tay cậu bé cầm vạt áo cô mà cảm giác như không thể cử động được nữa.

“Ngốc ạ, con đừng nắm vạt áo nữa, cho tay vào túi áo của cô này.”

Mập Mạp cười hề hề, một tay cho vào túi áo mình, một tay cho vào túi áo cô.

Trương Huệ đứng đợi một lúc, Giang Minh Ngạn và những người khác cũng đã ra khỏi ga.

“Huệ Huệ.”

Trương Huệ quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Anh cả, anh đến đón chúng em ạ.”

Giang Minh Thăng cười nói: “Biết sáng nay mọi người đến nên hôm nay anh đã đặc biệt xin nghỉ phép ở cơ quan để đến đón mọi người đó.”

“ Đúng vậy, cha chúng ta còn tìm quan hệ mượn được một chiếc xe ô tô.” Giang Minh Ngạn chỉ vào chiếc xe Jeép đang đậu cách đó không xa.

“Thật tốt quá!”

Giang Minh Thăng vội vã tiến lên hai bước đón tiếp: “Chú Trương, thím Trần, mọi người đi đường xa vất vả rồi.”

Trương Cao Nghĩa cười nói: “Không vất vả đâu, chưa từng đặt chân đến đất thủ đô, cái gì cũng thấy hay ho, mới lạ.”

Trò chuyện vài câu thăm hỏi, Giang Minh Thăng nói: “Hôm nay bên ngoài trời lạnh thật, thôi chúng ta về nhà trước, về nhà rồi từ từ nói chuyện sau.”

“Vậy thì đi thôi.”

Giang Minh Thăng không nghĩ tới Hồng Minh, sợ không đủ chỗ ngồi trên xe.

Hồng Minh cười xòa: “Mọi người cứ về trước đi, cháu tự xoay sở được.”

Giang Minh Thăng đáp lại ngay: “Sao lại để cậu tự đi một mình như thế được. Nếu cậu không ngại chen chúc một chút, chúng ta sẽ đưa cậu về nhà luôn, dù sao nhà cửa cũng gần nhau cả mà.”

Quả thật hơi chật chội, cốp sau xe chất đầy đồ, khoang trước, ngoài chỗ cho người lái, còn phải nhồi nhét năm người lớn và hai đứa bé.

Ông Trương Cao Nghĩa bế cháu trai, ngồi chật cứng ở ghế phụ lái. Bốn người còn lại ngồi chen chúc phía sau. Hai người phụ nữ thân hình mảnh mai, ngồi xuống không hề chật chội như trong tưởng tượng.

Trương Huệ ngồi cạnh mẹ và Giang Minh Ngạn. Xe khởi hành, Giang Minh Ngạn khẽ kéo khăn quàng cổ của con gái xuống, bắt gặp cô bé đang há to miệng, cái lưỡi nhỏ thè ra nghịch ngợm.

“Con bé thích mút khăn quàng cổ từ bao giờ vậy hả?”

Hàm Hàm rụt lưỡi vào, môi chúm chím cười với cha.

Trương Huệ nắm đôi chân nhỏ của con gái, lòng cô mềm nhũn, cái cô bé đáng yêu này sao mà ngọt ngào đến thế.

Nhà của Hồng Minh và nhà họ Giang cách nhau một con phố. Sau khi thả Hồng Minh xuống, Giang Minh Ngạn ngồi dịch chỗ sang bên cạnh: “Tết đến chơi nhà nhé.”

“Được thôi, có dịp tôi sẽ ghé qua.” Hồng Minh vẫy tay rồi đi thẳng.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 191