Buổi sáng ngày xuất phát, Hồng Minh cũng về thủ đô đón Tết. Vừa trông thấy mấy cái thùng đồ chất cao như núi, anh ta đã sửng sốt hỏi: “Giang Minh Ngạn, cậu về nhà ăn Tết hay là chuyển hẳn nhà luôn vậy?”
Cô bé Hàm Hàm đội mũ thỏ bông, nằm gọn trong vòng tay cha, khẽ ‘a a’ hai tiếng.
“Nghe thấy không, con gái tôi bảo là về nhà ăn Tết đấy.”
Hồng Minh liếc xéo một cái đầy khinh thường, bụng thầm nghĩ: ‘Lại khoe mẽ có con gái chứ gì.’
Giang Minh Ngạn mỉm cười rạng rỡ. Đã đến lúc về rồi, có người thân đang đợi ở nhà.
Xe lửa bắt đầu chuyển bánh, Mập Mạp lần đầu được ngồi tàu hỏa, cứ tựa vào cửa sổ, chẳng muốn rời mắt đi đâu.
Lúc ăn trưa, bà Trần Lệ Phương gọi cậu nhóc mấy bận liền, Mập Mạp mới miễn cưỡng nhích từng bước tới. Trương Huệ mỉm cười trêu: “Bên ngoài đẹp đến thế sao con?”
Mập Mạp gật đầu lia lịa, mắt sáng long lanh: “Con nhìn thấy nhà của người khác chạy vụt qua, con còn thấy rất nhiều người đang làm việc ngoài đồng, có một đứa trẻ đang chạy trên cánh đồng nữa.”
“Ăn cơm đã, ăn xong rồi xem tiếp, chúng ta còn phải ngồi xe lửa mấy ngày nữa cơ mà.”
Giang Minh Ngạn ngồi ở giường dưới, bế con gái trong lòng.
Trương Huệ tiến lại gần: “Ngáp rồi kìa, buồn ngủ lắm rồi sao con?”
“Buổi trưa chúng ta mới lên tàu, lúc đó ồn ào lắm, Hàm Hàm không ngủ trưa, có thể tỉnh táo đến giờ này đã là hay lắm rồi.” Giang Minh Ngạn xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của con gái.
“Giờ mà cho ngủ thì kiểu gì ba bốn giờ sáng con bé cũng dậy khóc một lần cho coi.”
“Không sao, đêm anh trông con, con dậy anh sẽ dỗ.”
Ở toa xe bên cạnh, một người phụ nữ đứng trong hành lang cười nói: “Cậu làm cha khéo quá, con gái nhà cậu có phúc thật.”
Giang Minh Ngạn cười gật đầu đáp lại bà ấy.
Trần Lệ Phương gọi một tiếng: “Chị ơi, chị dùng bữa tối chưa, chưa ăn thì qua đây cùng ăn một chút cho vui.”
“Cảm ơn, chúng tôi mới ăn cách đây hai tiếng, bây giờ không đói bụng đâu.”
Tối nay cả nhà ăn bánh bao nóng hổi với dưa muối giòn, Trần Lệ Phương còn đi lấy nước sôi pha một bát canh trứng hoa thơm phức.
Dưa muối dầu ớt rất ngon, có dưa muối ăn kèm, Trương Huệ đã ăn hết một cái rưỡi bánh bao.
“Để em đút sữa cho con, anh đi ăn đi.”
Giang Minh Ngạn vẫn chưa ăn, bế con gái đút sữa. Con bé đã có đồ ăn trong bụng nên cũng không vội, còn nửa bình sữa mà thỉnh thoảng mới mút một hơi, cứ như đang chơi đùa. Xem chừng phải mất một lúc nữa mới uống xong.
Giang Minh Ngạn đứng dậy, Trương Huệ liền ngồi xuống, bế cô bé vào lòng mình. Hàm Hàm dụi dụi trán vào mẹ.
“Bé ngoan, uống nhanh nào con, uống xong rồi chúng ta đi ngủ nhé.”
Cuối cùng thì nửa bình sữa cũng không được uống hết sạch, cô bé cứ uống dần uống mòn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hồng Minh ở giường trên, cúi đầu nhìn xuống: “Con gái cậu ngoan thật đấy, từ sáng đến giờ tôi chưa nghe thấy cô bé khóc hay quấy bao giờ.”
Ánh mắt Giang Minh Ngạn tràn đầy yêu thương, dõi theo con gái. Trương Huệ thấy vậy, đẩy anh một cái: “Được rồi, biết anh cưng con gái hết mực rồi, có thể kiềm chế một chút không?”
Hồng Minh phì cười.
Tối nay Giang Minh Ngạn ngủ cùng con gái ở giường dưới bên trái, Mập Mạp ngủ một mình ở giường dưới bên phải. Ban đầu định để cậu nhóc ngủ trên, nhưng sợ cậu bé nằm ngủ lăn xuống đất.
“Mẹ cứ yên tâm, có con ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Trương Huệ nói thêm: “ Đúng vậy, có Giang Minh Ngạn ở đây mà, hơn nữa cả nhà chúng ta đều ở đây, ai có thể lẳng lặng bế Mập Mạp đi được chứ.”
“Con thì biết cái gì, lỡ như người ta dùng thuốc mê làm chúng ta ngất đi thì sao.” Trần Lệ Phương vẫn không yên tâm.
“Mẹ đợi một chút.” Trương Huệ thấy phía trước có một nhân viên phục vụ, liền đi hỏi xem đêm nay tàu có dừng lại ở ga nào không.
Nhân viên xe lửa nói đêm nay không dừng tàu, sáu giờ sáng mai mới dừng lại ở ga tiếp theo.
“Mẹ, mẹ nghe thấy chưa?”
“Thôi được rồi, ngủ đi. Dù có bắt cóc thì cũng không thể xuống xe ban đêm, an toàn lắm.”
Mập Mạp không hiểu bà ngoại và cô đang nói gì. Trưa nay cậu bé cũng không ngủ, chiều nay lại hớn hở ngắm cảnh dọc đường, lúc này đã rất buồn ngủ, ngáp một cái liền lăn ra ngủ say như chết.
Càng đi về phía Bắc càng lạnh buốt. Sáng sớm ngày sắp đến thủ đô, cả nhà thức dậy, mọi người đều thay chiếc áo khoác dày nhất vào. Trương Huệ mặc chiếc áo lông quen thuộc của mình.
---