Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 189

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bà Trần Lệ Phương mỉm cười nói: “Con bé này thật dễ nuôi lớn.”

Trương Huệ ngồi bên cạnh ngắm con gái ăn uống ngon lành, bèn nói: “Đến giờ này sang năm, chắc con bé đã biết đi rồi ấy nhỉ.” Giang Minh Ngạn đáp: “Ừ, lúc đó mới đúng là mệt rã rời, phải khom lưng đi theo nó khắp nơi, mệt lắm cho xem.”

Trương Huệ mỉm cười, chợt nhớ lại khi Mập Mạp còn nhỏ, mới chập chững biết đi, cả ngày chỉ muốn chạy ra ngoài chơi, khiến chị dâu tức điên, ngày nào cũng dọa đánh vào m.ô.n.g cậu nhóc một trận.

Những mẻ thịt ướp đã xong xuôi, được đem ra phơi nắng. Mớ rau khô của mùa thu cũng được mang ra phơi lại, sau đó đóng gói kỹ lưỡng.

Còn có dưa muối, một hũ năm cân cũng đã được nén chặt, cái này cũng cần mang theo.

Trong nhà có nhiều trà quá, uống không xuể, Trương Huệ bèn đóng gói vài cân mang theo. Gia đình nhà chồng cô ở thủ đô, dịp Tết chắc chắn sẽ có nhiều khách ghé thăm, thế nào cũng cần đến trà để tiếp đãi.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, những tảng thịt muối cũng đã phơi khô, giờ đã là những ngày cuối tháng Một rồi.

Trương Huệ thở phào nhẹ nhõm, con bé cũng đã cai sữa xong. Giờ thì buổi tối khi đi ngủ, con gái chỉ còn thói quen cứ cọ sát vào người cô, xem như đã cai sữa mẹ thành công rồi.

Giang Minh Ngạn tan làm về, tay xách một túi đồ lớn, nói: “Anh vừa qua nhà bác thợ đóng giày lấy giày về, làm rất tốt.”

Trương Huệ mỉm cười hỏi: “Anh không thấy ngại sao?”

“Ngại cái gì chứ, trời lạnh thế này thì chẳng cần bận tâm gì hết!” Giang Minh Ngạn đáp, giọng đầy tự nhiên.

Hơn nữa, Giang Minh Ngạn cảm thấy, so với những đôi giày da trông có vẻ đẹp mắt kia, chưa kể đến ủng da, ngay cả giày bông cũng còn thiết thực hơn nhiều.

Cậu mợ Trần Giác và Hồ Tú biết thời gian cả nhà sẽ xuất phát, nên đã lên thành phố trước một ngày, mang theo rất nhiều quà cáp ăn Tết.

“Này là vịt muối, này là gà muối, lại có cả xúc xích, bánh gối nữa. Xem như chút quà Tết tấm lòng chúng em chuẩn bị, anh chị mang lên thủ đô dùng dần nhé.”

Bà Trần Lệ Phương cầm đồ, lo lắng hỏi: “Em dâu à, em chuẩn bị nhiều quá, cho nhà chị hết thì nhà em lấy gì mà ăn Tết đây?”

Bà Hồ Tú cười phá lên, đáp: “Chị cứ yên tâm đi, mấy thứ này không khiến em nghèo đi được đâu.”

Ông Trần Giác mỉm cười nói: “Giờ Trần Dương và Trần Lập đều đã lớn, chẳng cần chúng em phải lo nghĩ nhiều nữa. Chỉ riêng tiền lương của Hồ Tú cũng đủ cho hai vợ chồng em ăn sung mặc sướng rồi.”

Ông Trương Cao Nghĩa cười nói: “Bây giờ coi như hai vợ chồng chú được sống những ngày tháng thảnh thơi rồi đấy.” Bà Hồ Tú gật đầu: “ Đúng vậy ạ.”

Cậu mợ Trần Giác và Hồ Tú không ở lại qua đêm, họ nói muốn đi xem nhà mà Trần Dương và Trần Lập được phân ở thành phố. Bà Trần Lệ Phương cũng không nài nỉ giữ lại, chỉ dặn dò chờ sau Tết sẽ về đại đội thăm nhà một chuyến.

Trước Tết, Lưu Lị đã về thăm nhà ngoại một lần. Năm nay cô ấy có công việc ổn định, nên khi về làng, dân làng nhìn cô ấy bằng ánh mắt đã khác xưa nhiều.

Trước đây khi cô ấy về làng, mọi người đều ganh tị vì cô ấy lấy được chồng tốt. Trong lòng các bà, các chị trong làng chắc chắn cũng nghĩ thầm rằng, cô ấy chỉ may mắn gặp được, chứ nếu là họ được gả vào nhà họ Trương như thế thì cũng sẽ có được cuộc sống an nhàn thôi.

Thế nhưng, khi biết bây giờ cô ấy đã có công việc ở cửa hàng bách hóa, những suy nghĩ ganh tị trước kia cũng tiêu tan hết. Vừa về đến nhà ngồi xuống, đã có rất nhiều người tìm đến tận nhà, phần lớn là để khen ngợi cô ấy, rồi nhờ cô ấy giúp đỡ mua hộ đồ đạc.

Lưu Lị cũng không hề tỏ vẻ kiêu căng, có thể giúp thì giúp, không giúp được thì khéo léo xin lỗi. Lời nói, việc làm của cô đều toát lên một sự nhanh nhẹn, tháo vát mà trước đây cô chưa từng có.

Nghe nói cháu ngoại sẽ theo ông bà nội lên thủ đô, mẹ Lưu Lị vui mừng nói: “Nhớ bảo Mập Mạp đi xem đó đây, tốt nhất là chụp một tấm hình mang về cho mẹ già này xem nữa nhé.”

“Dạ được.” Mẹ nói gì, Lưu Lị cũng đều mỉm cười đồng ý.

Lúc từ nhà ngoại trở về, chị dâu cả đã dúi cho cô ấy một khúc thịt khô, nói là do nhà tự làm, dặn cô ấy đừng chê ít ỏi.

Đó là tấm lòng của chị ấy, sao dám chê ít được chứ. Lưu Lị cảm ơn chị dâu, mang khúc thịt khô về nhà, đưa cho mẹ chồng xem rồi hỏi: “Hay là mình mang lên thủ đô dùng nhé ạ?”

Bà Trần Lệ Phương đáp: “Không cần đâu con, nhà mình đã chuẩn bị đủ cả rồi. Khúc thịt khô nhà ngoại cho con cứ để dành mà ăn đi. Tết năm nay, cha mẹ sẽ vắng nhà, nhà mình phải trông cậy vào con, làm dâu cả, quán xuyến mọi việc rồi.”

Lưu Lị mỉm cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không để mấy đứa em nó phải chịu đói đâu ạ.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 189