Về phòng lấy tiền, Trương Huệ lại đạp xe ra khỏi thành phố. Cô không chỉ mua thịt, mà còn mua thêm khá nhiều rau củ tươi ngon như khoai tây, bí đao để dự trữ.
Thấy đã gần trưa, Trương Huệ liền đạp xe nhanh hơn. Vừa đến gần cổng thành phố, cô đã thấy Chu Chấn và mẹ anh ta đang giằng co nhau, kéo qua kéo lại giữa đường. Trương Huệ đành chạm chân xuống đất, đứng đợi họ nhường lối.
Bà Hạ Tam Muội lúc này lửa giận ngút trời, chẳng màn đến việc mình đang ở chốn đông người, cứ thế mở miệng mắng chửi té tát. Bà mắng nhà họ Viên không có tình người, con trai bà ta được chia nhà mà sao lại không cho bà về ở chung. Bà nói nhà họ Viên đều là tội phạm, đáng lẽ ra phải bị đưa đi lao động cải tạo hết. Bà còn nói, không bỏ cái con bé Viên Hiểu Đình đã là nhà họ Chu họ tốt bụng lắm rồi.
Bà cứ nói mãi, lải nhải không ngừng, khiến Trương Huệ phải đưa tay lên xoa xoa vành tai.
Chu Chấn nhìn Trương Huệ, vẻ mặt lúng túng thấy rõ. Anh ta cố gắng nhỏ giọng khuyên giải mẹ mình, nhưng bà Hạ Tam Muội nào có chịu nghe. Bà liền gào lên: “Chu Chấn mày hay lắm! Giờ mày có vợ rồi thì mày quên tiệt mẹ mày luôn có phải không?”
Nói rồi, bà Hạ Tam Muội ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi thùm thụp mà khóc lóc, chửi rủa ầm ĩ. Bà cho rằng con trai, con dâu mình bất hiếu, dám bắt nạt mẹ già yếu.
Chứng kiến cảnh tượng này, không hiểu sao, Trương Huệ lại thấy trong lòng hơi buồn cười. Những màn kịch “hoành tráng” như vậy, ở kiếp trước cô đã được xem không ít rồi.
Trương Huệ khẽ bật ra một tiếng cười châm chọc. Xem ra hôm nay, bà Hạ Tam Muội diễn chưa được tốt cho lắm. Lẽ ra bà ta phải bắt con trai quỳ xuống, thề sẽ ly hôn ngay vào ngày mai mới đúng kịch bản.
Đàn ông vốn có chút sĩ diện hão. Nay bị người yêu cũ, người đang có cuộc sống tốt đẹp hơn mình nhiều, chứng kiến trong tình cảnh đáng thương thế này, trong lòng anh ta đương nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước người mẹ đang làm loạn một cách vô lý, giọng điệu của Chu Chấn càng trở nên lạnh nhạt, vẻ mặt biểu lộ sự mất kiên nhẫn rõ rệt.
Thấy con trai thật sự nổi giận, bà Hạ Tam Muội đành đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông. Bà lại gào toáng lên: “Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho mày thôi! Mẹ là mẹ mày, làm sao có thể lừa gạt mày được chứ?”
Khi nhà họ Viên còn ăn nên làm ra, bà ta liền bưng bộ mặt tươi cười đến nịnh nọt, bám víu. Giờ nhà họ Viên sa cơ lỡ bước, bà ta liền trở mặt không hề quen biết.
Trương Huệ đã nhìn thấu bộ mặt thật sự của nhà người này từ lâu rồi.
Khi bà Hạ Tam Muội chịu nhường đường, Trương Huệ liền đạp mạnh một cái, vun vút phóng xe về nhà.
Cô không hề ngoảnh lại nhìn Chu Chấn, người bị cô bỏ lại phía sau. Anh ta đứng chôn chân một hồi, rồi lại không tự chủ mà vội vàng đuổi theo hai bước.
Lúc Trương Huệ về đến nhà, mẹ cô đã bắt tay vào làm món thịt muối tiêu. Thịt mua về không cần rửa, chỉ cần lau sạch qua một lần với rượu trắng, sau đó xoa đều hạt tiêu rang muối lên khắp miếng thịt.
Ướp thịt xong xuôi, bà Trần Lệ Phương nói: “Thịt này còn phải ướp mấy ngày nữa mới ngấm. Tranh thủ khoảng thời gian này, mẹ con mình cùng làm giày đi!”
Buổi chiều, sau giấc ngủ trưa, hai mẹ con bà Trần Lệ Phương bế cháu đến tìm người thợ đóng giày. Cả nhà đều cần có giày mới, nên hôm nay họ làm trước cho hai mẹ con bà ấy.
“Này anh thợ, làm cho chúng tôi mấy đôi giày phải thật dày dặn vào nhé. Chúng tôi còn phải đi ra Bắc đấy!”
“Ngón nghề của tôi là truyền từ đời ông cha, chị cứ yên lòng, đảm bảo sẽ không để cháu bị lạnh đâu.”
Bà Trần Lệ Phương vuốt ve bàn chân nhỏ xíu của cháu gái. Hàm Hàm chẳng cần chuẩn bị gì thêm, bởi mấy hôm trước nhà sui gia đã gửi rất nhiều quần áo bông và tất dày dặn tới rồi.
Đo xong kích thước ở hiệu giày, hai bà cháu không về nhà ngay mà dạo quanh chợ một lượt.
Trần Lệ Phương bỗng tự nhủ: "Đến muộn mất rồi." Sáng nay bà không nghĩ tới, bây giờ mới chợt nhớ ra nên mua ít củ sâm dại, có thể nấu thành cháo sâm bồi bổ cho Hàm Hàm. "Vậy mai sáng mình phải đi sớm hơn chút."
Hiện giờ Trương Huệ rất e ngại khi cho con gái bú. Giang Minh Ngạn thấy thương vợ, liền nói: “Hay là không cho b.ú nữa, tính ra con bé cũng được nửa năm rồi, uống sữa bột kết hợp ăn cháo với thịt băm là ổn thôi.”
Trương Huệ dỗ con gái mở miệng, đưa lại gần ánh đèn rồi bảo: “Anh xem, dưới chân lợi con bé lại có một đốm trắng li ti, răng bên trên cũng đã nhú lên rồi này.”
“Răng Hàm Hàm mọc nhanh quá phải không em?” Giang Minh Ngạn chẳng rõ mấy chuyện này.
“Cũng bình thường thôi anh, trẻ con tới tuổi này, mọc từ một đến ba chiếc răng là chuyện thường tình.”
Dù sao cô cũng không còn muốn cho con b.ú nữa. Ngực cô đau nhức, nên ngày hôm sau, cô dứt khoát không cho b.ú nữa, pha sữa bột đút cho con bé, nó cũng chẳng quấy khóc. Lúc đút cháo, con bé lại càng tỏ ra thích thú hơn.
---