Phan Lạc Tinh cười nói: "Dậy sớm cũng tốt, lại đây bà nội bế cái nào."
Giang Minh Ngạn đặt con gái vào lòng mẹ. Phan Lạc Tinh bế cháu nâng nhẹ: "Hàm Hàm nhà mình đói rồi phải không?"
"Ừm."
Cả nhà đều cười, còn biết nói "ừm" nữa.
Phan Lạc Tinh bế cháu đi vào bếp: "Chị Sở, pha cho Hàm Hàm một cốc sữa nhé."
"Ừ, có ngay đây."
Trương Cao Nghĩa và Trần Lệ Phương cũng đứng dậy. Trông thấy nhiều quà đáp lễ như thế, không khỏi nói: "Chị thông gia đừng khách sáo như vậy."
"Chúng ta là người một nhà, tôi không khách sáo với chị đâu." Phan Lạc Tinh vừa bế cháu cho b.ú sữa vừa nói: " Tôi thèm món ngon nhà chị, bây giờ đáp lễ nhiều một chút, khi nào có đồ ngon chị cũng gửi cho tôi nhiều nhiều nhé."
Trần Lệ Phương cười nói: "Thích đồ ăn chỗ chúng tôi sao, chuyện nhỏ, về tôi gửi cho. Mà qua đầu xuân trên núi nhiều rau dại lắm, đến lúc đó tôi sẽ muối một ít rau gửi cho chị."
"Ha ha ha, vậy tôi đợi đấy."
Còn phải đi kịp chuyến tàu, nói chuyện vài câu, mọi người cũng ngồi xuống ăn cơm.
Hôm nay Giang Minh Thăng và Tô Đường cũng không vội đến đơn vị. Giang Minh Thăng mượn xe, lái xe đưa bọn họ đến ga xe lửa.
Chỗ ngồi trên xe có hạn, nhà họ Giang tiễn đến cổng lớn, đưa mắt nhìn bọn họ đi.
Giang Minh Thăng lái xe đi một vòng đón Hồng Minh. Hồng Minh lên xe với tốc độ nhanh đến mức, như thể có người đang đuổi theo anh ấy ở phía sau.
Hồng Minh thở dài: " Tôi về nhà được mấy ngày, mẹ tôi cứ lải nhải bên tai, đều cùng điều chuyển mà Giang Minh Ngạn đã kết hôn và có con, sao con vẫn một mình trở về?"
Hồng Minh bắt chước giọng mẹ, the thé giọng kêu lên một câu: "Con còn mặt mũi nào trở về, còn mặt mũi nào ăn cơm mẹ nấu?"
Trương Huệ cười suýt ngã. Hồng Minh bắt chước quá giống.
Trần Lệ Phương cười hiền, khuyên nhủ một câu: "Mẹ cháu nói cũng phải, cháu chẳng còn son rỗi gì nữa, gặp được người ưng ý thì tìm hiểu, yêu đương một chút cũng hay."
Hồng Minh ngả người ra lưng ghế, mặt ỉu xìu chẳng buồn đáp lời.
Tới sân ga, Giang Minh Thăng dừng hẳn xe, có ý muốn tiễn mọi người vào tận bên trong.
Hồng Minh liền khoát tay: "Minh Thăng không cần tiễn, bên em lắm người rồi, tha hồ mà khiêng vác đồ đạc vào trong."
Hồng Minh vắt chiếc túi nhỏ của mình ra sau lưng, thêm lời: " Đúng thế, còn có em đây nữa mà."
Giang Minh Thăng cười xòa: "Thôi được, vậy anh chỉ đưa mấy đứa tới đây thôi. Chú Trương, thím Trần, hẹn gặp lại lần sau."
"Được lắm, cảm ơn cháu đã đưa chúng ta đi một đoạn."
"Dạ, có gì đâu ạ."
Trương Huệ ôm con gái nhỏ đang không ngừng giãy giụa, bước được một đoạn vào sân ga mà hai cánh tay đã mỏi nhừ.
"Cô ơi, Hàm Hàm lại kéo khăn quàng cổ xuống rồi." Mập Mạp mách mẹ về cô em gái nghịch ngợm.
Giang Minh Ngạn đi ngay sau lưng Trương Huệ, tiện tay kéo chiếc khăn của con gái lên che kín mũi miệng. Anh dỗ dành: "Thôi đừng giãy nữa con, lên tàu rồi cha sẽ cởi xuống cho."
Con bé lúc này tinh thần đang hưng phấn tột độ, chẳng hiểu lời cha nói, chỉ ngỡ anh đang đùa giỡn với mình. Khăn vừa được kéo lên, con bé lại tự mình kéo xuống, đôi mắt đen láy long lanh ngước nhìn cha đầy mong đợi.
Giang Minh Ngạn đành chịu, hết cách, chỉ đành kéo khăn lên cho con gái mình lần nữa.
Lát sau, con bé lại nhoẻn miệng cười, kéo phắt xuống.
Cứ thế, hai cha con một người cặm cụi kéo lên, một người lại thích thú kéo xuống, đùa giỡn suốt cả chặng đường.
Cuối cùng khi đã an vị trên xe lửa, tháo khăn quàng cổ ra, Giang Minh Ngạn vừa cười vừa ôm con gái vào lòng: "Sao mà nghịch ngợm ghê vậy hả con gái cưng?"
"Cái nết nghịch ngợm này chắc chắn giống y như anh hồi bé, chứ hồi nhỏ em đây ngoan hiền có tiếng." Trương Huệ tự tin đổ vấy trách nhiệm cho chồng.
"Phải phải phải, nghịch ngợm đều là giống anh đây rồi."
Hồng Minh bĩu môi khinh khỉnh, thầm nghĩ bụng: Sao cái tên Giang Minh Ngạn này lại không giữ nổi chút phong độ nào, thế mà lại là bạn chí cốt của mình chứ.
Hừ, cứ chờ xem chừng nào cái lão ấy kết hôn đi, chắc chắn sẽ không được nước này nữa đâu!
Cứ thế từ Bắc xuôi Nam, cảnh tuyết trắng dần nhường chỗ cho sắc xanh biếc mướt mát ngoài ô cửa sổ toa tàu. Vài ngày sau đó, cả đoàn đặt chân tới tỉnh lị, rồi lại đổi sang chuyến xe buýt đến tận huyện Vân Đỉnh.
Vừa đặt chân xuống xe buýt, Hồng Minh đã vô tư vắt chiếc áo bông lên vai, hít lấy một hơi thật sâu căng lồng ngực: "Vẫn là đất Vân Đỉnh quê mình sướng nhất, đây mới đích thị là cái cảm giác của mùa xuân chứ!"
Giang Minh Ngạn khẽ nhíu mày nhìn cậu bạn. Với Hồng Minh, cái gọi là "mùa xuân" này liệu có phải là mùi khói xe dầu nồng nặc hay mùi bụi đất bay mù mịt của bến xe không nhỉ?
---