Bữa cơm tàn, thu dọn bếp núc xong xuôi, Trần Lệ Phương liền trở về nhà.
“Hai đứa còn ra ngoài nữa không? Không ra thì đóng cổng lại đi.”
“Không ra nữa ạ.”
Sau khi tiễn cha mẹ và anh cả chị dâu ra cổng, Trương Huệ đóng cổng lại, trở về phòng nằm xuống giường, dù không chợp mắt nhưng cô vẫn muốn ngả lưng.
Giang Minh Ngạn bế con gái Hàm Hàm hiếu động dạo dưới gốc cây anh đào. Trên thân cây đã đ.â.m chồi nảy lộc, dường như chỉ cần buổi tối gió xuân thổi qua, những chồi non kia sẽ bừng tỉnh, xanh um một vạt lá.
“Ôi, nhà chú Trương đã về từ thủ đô rồi!”
“Lệ Phương này, cái khăn quàng lụa này của cô sành điệu quá, mua ở tận thủ đô à?”
“Cả Mập Mạp cũng được đi thủ đô rồi sao? Thủ đô có vui không cháu?”
Vừa bước chân vào cổng khu tập thể, cả nhà đã được hàng xóm nhiệt tình vây quanh, ai nấy tò mò hỏi han về thủ đô.
Trái ngược với vẻ mệt mỏi lúc dùng bữa, Trần Lệ Phương bỗng nhiên trở nên tươi tỉnh, hớn hở kể cho hàng xóm nghe thủ đô to lớn, đẹp đẽ nhường nào, ngay cả ô tô cũng nhiều hơn hẳn thành phố mình.
“Các chị, các cô có đi leo Vạn Lý Trường Thành không?”
“Chắc chắn rồi, còn có cả ảnh nữa đấy chứ.”
“Ồ, vậy phải khai sáng cho chúng tôi một chút mới được.”
Trần Lệ Phương cười phá lên: “Hôm nay muộn rồi, muốn xem ảnh thì mai hãy đến, còn hôm nay tôi chia cho mọi người ăn thử ít bánh ngọt trước đã, đều là bà sui gia nhà tôi chuẩn bị đấy.”
“Lệ Phương này, bà sui gia nhà cô tốt quá, không hề coi thường chúng ta là dân tỉnh lẻ.”
Trần Lệ Phương vui đến mức hai hàng lông mày cũng cong tít lên: “Xem chị nói gì kìa, lúc con Huệ nhà tôi ở cữ mọi người cũng gặp rồi, con bé có phải hạng người như vậy đâu.”
Lũ trẻ được chia bánh ngọt, cười toe toét nhét vội vào túi, vừa chạy vừa ăn, miệng nhai tóp tép. Người lớn trầm trồ vây quanh Trần Lệ Phương, thầm nghĩ, nhà bọn họ có người thân ruột thịt ở tận thủ đô, chắc chắn sau này sẽ khác đi nhiều.
Mấy nhà có con gái đến tuổi lấy chồng đều ngấm ngầm để ý cậu Trương Kiến Lâm, nhà họ Trương còn có người này chưa kết hôn cơ mà.
Chẳng nói đến việc dựa vào quan hệ làm ăn trên thủ đô của nhà người ta, chỉ nói việc gả vào một gia đình tốt bụng như nhà họ Trương cũng đã là một mối duyên tốt rồi.
“Kiến Lâm này, cuối tuần có rảnh rỗi không cháu? Ghé nhà thím chơi, thím muốn giới thiệu cho cháu một cô gái tốt nhé.”
“Thím nghĩ không cần đợi đến ngày mai đâu, để thím giới thiệu cho cháu một người luôn đi. Nhà cô bé ở ngay phố Đại Nam đằng trước, giờ thím đi gọi con bé đến ngay.”
“Lý Thúy Hoa, cô vừa phải thôi chứ! Rõ ràng là tôi nói trước.”
“ Tôi vô lý chỗ nào? Cô nói trước thì Kiến Lâm sẽ là con rể nhà cô chắc? Cái của tốt này ai nhanh chân thì được!”
“Kiến Lâm, cháu thấy đúng không?”
“Lệ Phương, Lệ Phương, chị gặp cháu ngoại nhà tôi rồi, lần trước chị còn tấm tắc khen mái b.í.m tóc của con bé đen óng mượt mà đấy thôi.”
Thấy Trương Kiến Lâm vẫn đứng trơ ra không phản ứng, mấy người liền kéo Trần Lệ Phương vào cuộc nói chuyện.
Trương Kiến Lâm cảnh giác, lợi dụng lúc bọn họ đang mải nói chuyện với mẹ mình, vội vàng chuồn mất tăm.
Trương Kiến Sơn lườm em trai một cái: “Nhìn chẳng ra cái thể thống gì.”
“Hừ, em là thế đó!” Trương Kiến Lâm đã quen, chẳng sợ thiên hạ gièm pha.
Quá nhiều người trong khu tập thể đang nhăm nhe giới thiệu đối tượng cho anh ấy, tới mức nhiệt tình quá đà, khiến Trương Kiến Lâm không dám về nhà, mấy ngày sau đành phải trốn biệt sang nhà em rể.
Trương Huệ biếu bánh ngọt xong trở về, nói với anh trai mình: “Vậy anh cứ ở đây đi. Khi nào em lên Mạnh Đỉnh, trong nhà chỉ còn mỗi Giang Minh Ngạn, anh ở đây còn có thể làm bạn với Minh Ngạn.”
Giang Minh Ngạn đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm: “Khi nào đi?”
“Đã cuối tháng Hai rồi, tốt nhất là tuần sau lên núi luôn, không thể chậm hơn giữa tháng Ba. Khoảng thời gian trước và sau Tết Thanh Minh là thời điểm nhộn nhịp nhất để hái chè xuân, phải tranh thủ sớm cho kịp vụ.”
“Mẹ đi với em à.”
“Ừm, không thì ai trông Hàm Hàm?”
---