“Hàm Hàm, gọi mẹ đi.”
“Ừm.” Cô bé chớp chớp đôi mắt trong sáng ngây thơ.
“Mẹ.” Trương Huệ kéo dài giọng.
“Ừm ừm.”
“Mẹ.”
“Ha ha.”
Trương Huệ vui vẻ: “Bảo con gọi mẹ mà con cười cái gì chứ?”
“Con đừng giục con bé, đến lúc phải nói con bé sẽ tự mình nói.” Trần Lệ Phương cầm bình sữa đi tới: “Hàm Hàm, uống sữa nào.”
Cô bé bây giờ đã hiểu tên mình, khi được gọi lập tức quay đầu lại, hai tay cầm bình sữa, ngồi gọn vào nôi, uống ngon lành.
Mập Mạp ngồi xổm ở một bên nhìn, Trương Huệ hỏi: “Con muốn uống một bát không?”
Mập Mạp lắc đầu: “Sáng nay con uống một bát sữa lớn rồi, bây giờ không uống được nữa ạ.”
“Hôm nay con không đi chơi với bọn trẻ trong thôn à?”
“Không ạ, hôm nay bọn họ đi đuổi thỏ ở sau núi, con không muốn đi.”
“Muốn ăn thịt không?”
Mập Mạp cười hi hi.
Trần Lệ Phương nói: “Buổi tối có thịt ăn. Hôm nay được nghỉ, trong thôn có rất nhiều người xuống núi, mẹ đã nhờ Chu Diệp giúp mang về hai cân thịt rồi. Tối nay chúng ta làm sủi cảo nhân thịt ăn.”
“Được ạ bà nội, con muốn ăn bánh nhân thịt với măng.”
“Chuyện này đơn giản thôi, chiều tối bà ra sau nhà đào hai cây măng non đầu mùa là được.”
Sau nhà Chu Minh Sơn có một rừng trúc, rất thuận tiện.
Sau khi bé con uống cữ sữa no nê, cô bế con vào lòng dỗ dành, chỉ lắc lư đôi chút Hàm Hàm đã thiu thiu ngủ mất. Trương Huệ cũng tranh thủ chợp mắt được một lúc.
Buổi chiều tỉnh dậy, không có việc gì làm, Trương Huệ muốn đến trà quán nhìn xem thế nào. Đi ngang qua nhà ông hai Chu, thấy ông đang gọt thanh trúc.
“Ông đang làm gì thế ạ?”
“Mấy hôm nữa là Tết Thanh Minh rồi, ông muốn tự tay làm vài nén nhang. Cháu đi đâu đấy?”
“Cháu đến trà quán xem mấy mẻ trà hôm qua đã xong chưa ạ.”
Ông hai Chu cười lớn, nếp nhăn nơi khóe mắt càng giãn ra: “Không hổ danh là học trò của lão Chu nhà ta, còn học cả cái nết này nữa chứ. Cứ rảnh rỗi là lại bén mảng ra trà quán, chẳng chịu ngơi nghỉ lấy một chút nào.”
“Cháu đến xem chút rồi về thôi ạ.”
“Đi đi, dịp Thanh Minh năm nay, cháu cũng theo mọi người ra từ đường cúng bái tổ tiên nhé.”
“Cháu được đi ạ?”
“Sao lại không được? Cháu là người đã ghi tên vào gia phả nhà họ Chu, dĩ nhiên cũng là người của chúng ta.” Ông hai Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc bái sư cháu đã bái qua từ đường nhà họ Chu rồi còn gì.”
Trương Huệ cười đáp: “Ông nói phải ạ.”
Trong mắt người ngoài, thôn Chu Gia vốn rất khép kín, họ đã canh giữ ngọn núi trà này qua nhiều thế hệ, dù dưới chân núi có đổi thay thế nào thì nếp sống của họ cũng không hề lay chuyển.
Nhưng những người thực sự hiểu về thôn Chu Gia sẽ không nhìn nhận như vậy.
Ít nhất trong mắt Trương Huệ, thôn Chu Gia rất cởi mở, đặc biệt là trong hai việc từ đường và gia phả. E rằng hiếm có gia tộc nào có thể duy trì truyền thống như vậy.
Buổi trưa, Chu Diệp cùng mấy người khác trở về, trên lưng ai nấy đều lỉnh kỉnh gùi đồ. Họ đã quen đi đường núi nên không thấy quá mệt nhọc.
Chu Diệp đi tới, đưa thịt cho Trương Huệ: “Mẹ em nhắn mua cho ít thịt ba chỉ.”
“Cảm ơn chị.”
Trương Huệ nhận thịt: “Chị ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
“Chị không mệt đâu. Chị về nhà trước, xong việc sẽ qua nói chuyện với em.”
Gần đến giờ ăn tối, măng đã đào về, Trần Lệ Phương đang ở trong bếp thái thịt, tiếng băm đồ ăn vang lên từng đợt giòn giã.
“Sư phụ về đấy ạ!”
“Ừm.” Chu Minh Sơn đặt cuốc xuống, hỏi: “Tối nay mẹ con nấu món gì thơm lừng thế?”
“Nhờ chị Diệp mua giúp thịt heo, tối nay mẹ làm món sủi cảo nhân thịt măng tươi ạ.”
“Trên gác bếp vẫn còn thịt gác bếp, thèm ăn thịt thì cứ lấy ra làm, chớ có ngại ngần gì.”
Trương Huệ cười nói: “Sư phụ xem con là người hay ngại ngùng sao? Con chỉ là muốn làm chút thịt tươi, sẵn tiện băm nhuyễn một ít cho Hàm Hàm ăn thôi.”
“Ừm ừm.” Lại nghe thấy tên mình rồi.
Chu Minh Sơn cười nói: “Hàm Hàm nhà ta càng lớn càng lanh lợi.”
Hôm nay Chu Minh Sơn lên núi đào dược liệu. Trời còn chưa tối, ông đã cõng cái gùi đến giếng nước sau sân, rửa sạch dược liệu rồi đặt lên kệ trúc dưới mái hiên cho khô.
Người lớn ăn sủi cảo nhân thịt măng, Hàm Hàm ăn cháo trứng với thịt băm nhuyễn. Khi nấu cho thêm một giọt nước tương, con bé ăn rất ngon lành.
---