“A, mọi người đang dùng bữa đấy à.” Chu Diệp tới.
“Ừm, tối nay ăn sủi cảo, bọn em vừa mới dọn ra thôi, chị qua ăn mấy miếng này.”
“Không cần đâu, tối nay nhà chị ăn mì rồi, đang còn no lắm, em cứ ăn đi, để chị đút cho bé con giúp em.”
“Được.” Trương Huệ cũng không khách sáo với cô ấy, đưa bát cháo trứng cho cô ấy.
“A.” Hàm Hàm há to miệng.
Chu Diệp đút cho một thìa, thấy con bé ăn ngon miệng làm sao!
Măng non mùa xuân tươi giòn, hơi ngọt, nêm nếm với thịt băm rất vừa miệng. Trương Huệ ăn mười mấy miếng, nhấm nháp non nửa bát canh, bụng dạ đã thấy no căng.
Chu Diệp giúp đút cho Hàm Hàm ăn xong, câu được câu không nói chuyện với Trương Huệ. Trương Huệ thoáng cảm thấy cô ấy như có điều gì muốn giãi bày, nhưng lại ngượng ngùng chưa dám mở lời.
Một lúc sau, từ bên hiên, ông hai Chu cất tiếng gọi Chu Minh Sơn, ông bèn đi qua xem có chuyện gì.
Chu Diệp kéo Trương Huệ: “Chúng ta ra ngoài hóng mát một lát nhé.”
“Bây giờ sao?” Trương Huệ liếc nhìn sắc trời đã chạng vạng.
“Đi mà, chị có kéo em đi bán đâu, với cả trời còn chưa tối hẳn nữa.”
“Được.” Trương Huệ gọi mẹ, đưa con cho mẹ trông hộ.
Chu Diệp dẫn Trương Huệ đi bộ hai ba cây số đường núi, ngoảnh đầu nhìn lại đã chẳng còn thấy bóng dáng ngôi làng.
“Chị nói đi.”
Chu Diệp cười hi hi: “Chị có chuyện muốn hỏi ý kiến em.”
“Ừm.” Trương Huệ ra hiệu cho cô ấy mau nói.
“Thì… Chuyện chị ly hôn, em có biết không?”
Trương Huệ nghe thôn dân nói Chu Diệp vốn gả cho một nhà ở dưới chân núi, trong một đại đội nằm sát thị trấn.
Vừa cưới nhau năm đầu, hắn đã lấy cớ Chu Diệp không thể có con mà kiếm chuyện đánh đập cô ấy liên hồi. Về sau Chu Diệp không chịu nổi nữa, nhân lúc gã chồng say bí tỉ, chị ra tay 'dạy dỗ' hắn một trận rồi vội vã bỏ về núi.
Sáng hôm sau, khi gã đàn ông kia tỉnh rượu, hắn dẫn cả nhà kéo đến thôn Chu Gia đòi người, kết quả là bị trai tráng trong thôn dạy cho một bài học nhớ đời nữa. Chẳng bao lâu sau, hai người ly hôn, Chu Diệp đành về nhà ngoại ở.
“Cha mẹ, anh trai và chị dâu rất tốt với chị. Chị cũng có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân dựa vào xưởng trà. Lúc đầu chị không muốn tái giá, cứ như vậy sống đến hết đời cũng được, cho dù sau này già một mình thì cũng có người trong thôn chăm sóc.”
“Bây giờ thì sao, thay đổi suy nghĩ rồi à?”
Chu Diệp ngượng ngùng cười nói: “Đợt Tết vừa rồi chị xuống núi sắm sửa, tình cờ gặp một người đàn ông. Anh ta tên Từ Vĩnh, thấy bảo là người rất tốt bụng. Sau này lại gặp thêm mấy lần, anh ấy ngỏ lời muốn tìm hiểu chị.”
“Từ Vĩnh có biết chị đã ly hôn không?”
“Anh ấy biết mà, chuyện của chị hồi ấy ầm ĩ lắm, đến tận công xã để làm thủ tục ly hôn cũng có bao nhiêu người xúm xít theo dõi.”
Cũng là bởi vì có rất nhiều người biết cô ấy mang tiếng xấu, thế nên, ly hôn đã mấy năm trời, cũng chẳng có ai ngó ngàng hay mối lái cho cô ấy.
Nói chung, trên ngọn núi này không cần phải chú ý nhiều đến những chuyện như vậy. Miễn sao ưng thuận, phụ nữ trên ngọn núi này chẳng lo không có chồng, kể cả những người đã từng lỡ một lần đò.
Rõ ràng, trong mắt hầu hết mọi người, Chu Diệp không thuộc loại phụ nữ bình thường.
Trương Huệ trầm ngâm một lát: “Nếu anh ấy không bận lòng, mà chị cũng đã có ý rồi, thì hẹn hò thử một lần có sao đâu.”
Trương Huệ nhìn ra Chu Diệp thực sự đã động lòng.
Chu Diệp lại thở dài lo lắng: “Còn một chuyện nữa. Từ Vĩnh đến từ Nam Sơn, lại là em họ của chồng Chu Thủy Thanh, chị mà hẹn hò với anh ấy chắc chắn sẽ dây dưa đến Chu Thủy Thanh, chị cũng không muốn.”
“Ngoài nỗi lo này ra, chị còn bận tâm điều gì nữa?”
“Chị cũng sợ mình không thể sinh con, nếu ở bên anh ấy một hai năm rồi lại chia tay, thì chi bằng đừng bao giờ bắt đầu còn hơn.”
Dù đã ly hôn, cô ấy vẫn rất giữ gìn thanh danh. Cô ấy thà để người khác nói mình là người phụ nữ đanh đá, còn hơn là để thiên hạ đồn thổi rằng cô ấy ly hôn rồi cứ tìm đàn ông hết người này đến người khác, không được lại chia tay, giống như một kẻ lăng nhăng vậy.
“Anh ấy có biết những suy nghĩ này của chị không?”
“Chị không rõ, chị không dám nói với anh ấy.”
---