Cha mẹ anh ấy tuy không phản đối việc Chu Diệp từng một đời chồng, nhưng điều họ gay gắt nhất chính là cô ấy không thể sinh con. Cũng vì vậy mà họ mới tức giận đuổi anh ra khỏi nhà. Nói đến nước này rồi, Chu Diệp cũng chẳng còn gì để thắc mắc nữa.
“Thế thì anh, thế thì anh …” Cô sốt ruột, muốn thốt lên điều gì đó mà không tài nào thành lời.
“Vậy khi nào thì anh dọn đến đây?” Trương Huệ thấy Chu Diệp lúng túng bèn hỏi giúp.
“Chắc là trong đôi ba ngày tới thôi.” Từ Vĩnh hít một hơi thật sâu rồi nhìn Chu Diệp: “Này Chu Diệp, chúng ta cứ kết hôn trước đã, rồi sau đó tìm hiểu nhau cũng không muộn.”
“Ơ… làm vậy có được không ạ?” Chu Diệp ngạc nhiên.
“Sao lại không được chứ, em muốn bỏ anh à?”
“Không không không, em không muốn!” Chu Diệp vội vàng xua tay lia lịa.
Trương Huệ bật cười nghiêng ngả. Ngày thường Chu Diệp ở một mình trông cứ phăm phăm, đáng tin cậy là thế, nào ngờ khi yêu lại hóa ra có cái tính khí trẻ con như vậy. Cha mẹ, anh trai và chị dâu của Chu Diệp nghe thấy động cũng từ trong nhà bước ra.
Bố Chu Diệp lên tiếng: “Này Từ Vĩnh, tôi biết cậu có bụng muốn tìm hiểu con bé Diệp nhà chúng tôi, nhưng dù sao đi nữa, chuyện trăm năm đại sự này, hai bên gia đình cũng cần phải ngồi lại gặp mặt nhau cho đàng hoàng.”
Từ Vĩnh lộ vẻ khó xử: “ Nhưng mà cha mẹ cháu…”
“Không sao đâu, cậu cứ về nói trước với ông bà, rồi chúng tôi sẽ tới sau.” Bố Chu Diệp trấn an.
“Dạ vâng.”
Trương Huệ liếc nhìn Chu Diệp một cái đầy ẩn ý, rồi mỉm cười chào cha mẹ cô, nói rằng mình còn công việc cần làm ở chỗ sư phụ, xin phép được về trước.
“Đi đường thong thả nhé cháu, phiền cháu đi lại một chuyến rồi.” Mẹ Chu Diệp nói với theo.
“Mọi người đừng khách sáo quá ạ, chúng ta sẽ gặp lại sau.” Trương Huệ đáp.
Đến kỳ tảo mộ cúng tổ tiên, Trần Lệ Phương ở nhà trông coi cháu nhỏ, còn Trương Huệ thì theo sư phụ lên núi. Theo sau họ là rất đông người nhà họ Chu. Việc cúng tổ tiên được tiến hành một cách đơn giản mà vẫn trang trọng, đầy đủ lễ nghi. Sau khi dâng hương dập đầu xong, mọi người cùng xuống núi. Dưới thôn đã chuẩn bị sẵn một bữa cơm đạm bạc, mời họ dùng trước khi về nhà.
Dương Bân tiến tới chỗ Từ Vĩnh, hỏi nhỏ: “Em họ, chú thực sự muốn tìm hiểu Chu Diệp đó hả?”
“Dương Bân, anh đừng khuyên nữa. Chuyện này em đã quyết định rồi, sẽ chẳng thay đổi ý định đâu.” Từ Vĩnh khẳng định.
“Thế gia đình Chu Diệp nói sao?” Dương Bân hỏi tiếp.
“Cha mẹ cô ấy nói là cần cho trưởng bối hai bên gặp mặt trước đã.” Từ Vĩnh đáp.
Dương Bân gật đầu: “Nói vậy cũng phải. Thôi hôm nay chú cứ về cùng anh trước đi đã.”
“Vâng.” Từ Vĩnh đồng ý, khiến Dương Bân thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, khi chuẩn bị lên đường, cậu em họ đột ngột nói muốn cùng họ đến thôn Chu Gia. Dương Bân rất không muốn, anh sợ nhỡ đâu em họ đến đó rồi không chịu quay về, đến lúc ấy gia đình bên nội tìm đến anh ta mà đòi người thì anh biết ăn nói làm sao. Nhưng vì em họ cứ một mực đòi đi theo, anh ta cũng đành chịu, không thể xua đi được. Nếu buổi chiều có thể đưa được cậu ta về thì tốt quá, còn những chuyện sau đó, anh ta sẽ chẳng còn bận tâm nữa.
Chu Thủy Thanh không bận tâm đến chuyện tình duyên của Từ Vĩnh và Chu Diệp. Điều khiến chị ta canh cánh nhất là việc cha mình thực sự đã nhận Trương Huệ làm đệ tử. Xem ra bây giờ ông đã lạnh nhạt với chị ta hơn trước, trong khi lại ngày càng tỏ ra thân thiết với một người ngoài như Trương Huệ đến vậy.
Chu Thủy Thanh lúc nào cũng xị mặt, Trương Huệ nhìn thấy thì cười cười, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với chị ta.
Chu Thủy Thanh muốn nói gì đó với Trương Huệ, nhưng bên ngoài khắp nơi đều có người, ông hai Chu cũng đang ngồi trong sân nên chị ta không có cơ hội mở miệng.
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lát, mọi người chuẩn bị xuống núi về nhà.
Chu Thủy Thanh không thể ở lại, Dương Bân chồng chị ta dắt con trai đến, cả nhà bọn họ cũng phải trở về.
Chu Minh Sơn đưa bọn họ đến đường xuống núi, khoát khoát tay, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Chu Diệp không đi tiễn Từ Vĩnh, cô trốn ở chỗ Trương Huệ, lo lắng nói: “Em nghĩ, sau khi trở về Từ Vĩnh có bị cha mẹ nhốt lại không?”
“Thời buổi này là thời buổi nào rồi, bây giờ hôn nhân tự do, nếu Từ Vĩnh đã quyết tâm thì sao cha mẹ anh ấy có thể ngăn cách đôi uyên ương số khổ hai người được?”
“Ai mà biết được.”
“Chị phải có niềm tin vào Từ Vĩnh.”
Theo Trương Huệ, tuy Từ Vĩnh kém Chu Diệp vài tuổi nhưng tính cách điềm đạm, không có vẻ bốc đồng, là người không có tính toán trong lòng.
Sau Tết Thanh Minh, cuộc sống vẫn diễn ra như thường, Trương Huệ hoặc đến trà quán làm trà hoặc ở nhà chăm sóc con gái.
---