Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 217

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Mau vào trong đóng cửa lại đi.” Giang Minh Ngạn thúc giục.

Chắc là mình nghi ngờ vớ vẩn thật.

Giang Minh Ngạn đi tắm xong vào nhà, Hàm Hàm ngáp một cái, buồn ngủ rồi.

Giang Minh Ngạn chủ động dỗ con gái ngủ, Trương Huệ tựa vào gối, mơ màng thiếp đi.

Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh đưa qua, Trương Huệ chợt tỉnh lại.

Cô nắm vạt chăn trong tay, nuốt khan: “Anh làm gì thế?”

Lên xuống một chút, Trương Huệ còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị anh chìm đắm trong cơn mê.

Mây mưa một trận, chẳng biết đến khi nào mới dứt, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô sợ hãi vội đứng dậy, không thấy con gái đâu.

Bên gối có một mảnh giấy, Giang Minh Ngạn viết rằng con gái đã được đưa về khu tập thể.

Trương Huệ vỗ ngực, làm cô thót tim, sau đó nghĩ đến Giang Minh Ngạn, âm thầm nghiến răng, người đàn ông này trả đũa thật ác ý.

Lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến tiếng cười trầm thấp của anh đêm qua, nhẹ nhàng hỏi cô rằng muốn có thêm bao nhiêu đứa con.

Hừ, hai đứa bốn đứa gì chứ, một đứa là đủ rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra hai đứa cũng được.

Quên đi, nghĩ làm gì mấy chuyện này, hiện tại còn chưa có kế hoạch hóa gia đình, còn rất nhiều năm nữa, cứ từ từ cân nhắc thôi.

Trương Huệ rời giường đi lấy nước rửa mặt, một lúc sau, cổng mở ra.

Mẹ cô bế cháu tới.

Trần Lệ Phương lườm con gái một cái: “Cổng khoá ngoài, Tiểu Giang nói con có việc ra ngoài rồi, mẹ thấy con ở nhà ngủ nướng đấy à?

Mẹ lớn tuổi hơn con, hôm qua về ngủ một đêm là khỏe rồi, con ngủ nướng quên cả con cái thế này, may mà Tiểu Giang quan tâm con, cha mẹ chồng không ở đây, không có ai nói con, nếu là nhà người khác, người ta không chỉ vào mặt con mắng con lười, mẹ cũng chịu.”

“Mẹ, sao mẹ lại đứng về phía Giang Minh Ngạn?”

“Hừ, nếu mẹ không phải mẹ ruột con thì mẹ cũng không thèm nói con, giờ con ở nhà rảnh rỗi, khi nào đến thủ đô còn làm nên trò trống gì.”

“Ôi mẹ yên tâm, khi nào đến thủ đô con nhất định sẽ có thể chăm sóc tốt cho gia đình.” Trương Huệ thản nhiên nói: “Ai cũng đóng cửa bảo nhau thôi, người ta quan tâm con làm gì.”

Trần Lệ Phương thở dài: “Con đó.”

“Thôi mẹ ơi, mẹ đừng nói con nữa mà, trưa nay mẹ ở lại ăn cơm nhé.”

“Được, mẹ cũng không định về nấu cơm, lát nữa gọi Mập Mạp qua.”

Trương Huệ vừa rửa mặt vừa nói: “Mùa thu này anh cả với chị dâu sẽ cho Mập Mạp đi học đấy ạ?”

“Ừm, năm nay Mập Mạp sáu tuổi rồi, có thể đến trường đi học.”

Trần Lệ Phương nhỏ giọng nói: “Hình như chị dâu con lại có thai, cuối năm bụng đã to rồi, còn phải lo công việc, mẹ bận chăm sóc chị dâu con, đến lúc đó sợ không còn nhiều thời gian chăm sóc Mập Mạp nữa.”

“Chị dâu có thai?”

“Con nhỏ giọng đi, còn chưa được một tháng đâu, đừng lớn tiếng như vậy để mọi người biết.”

“Tốt quá, Mập Mạp cũng lớn rồi, hai đứa nhỏ cách tuổi nhau một chút, cũng dễ bề chăm sóc.”

“ Đúng vậy, anh cả và chị dâu con rất vui vẻ, tối qua về mẹ mới biết được.”

“Mẹ, mẹ phải nấu món ngon cho chị dâu con ăn, nhà chúng ta bây giờ không thiếu tiền phiếu, mẹ đừng tiết kiệm ăn uống hàng ngày nữa.”

“Còn muốn thế nào nữa, tiêu chuẩn cơm nước nhà mình đứng đầu khu tập thể đấy, làm gì có nhà ai ăn ngon hơn nhà mình.”

“Kìa, con nói vậy thôi mà.”

Trần Lệ Phương nói: “Con cũng nên chăm chỉ hơn một chút, bây giờ mẹ vẫn có thể giúp con chăm sóc Hàm Hàm, đợi đến lúc chị dâu con bụng to di chuyển khó khăn, mẹ sẽ không còn nhiều thời gian giúp con nữa đâu.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi.”

Đã mười một giờ rưỡi, Trương Huệ không ăn bữa sáng nữa, trong bếp có một túi khoai tây và hai quả dưa chuột, Trương Huệ nấu cơm, bữa trưa xào khoai tây chua cay, trứng chiên dưa chuột, và cháo khoai lang.

Trên bàn ăn, Trương Huệ nhớ tới nhà cậu: “Nghỉ hè còn đến nhà cậu không ạ?”

“Có, ở mấy hôm rồi về.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 217