Con gái cưng ruột thịt của mình đó mà, ấm áp mềm mại cứ thế dính sát vào người cô.
Cô khẽ phe phẩy chiếc quạt nan trên tay. Hàm Hàm đung đưa đôi chân nhỏ nhắn, thoải mái híp mắt lại, trông thật đáng yêu.
“Con bé này, đừng có ngủ nhé, giờ mà ngủ tối lại thức trắng đêm đó.”
“Huệ Huệ ơi!” Cánh cổng nhà đang khép hờ, Giang Minh Ngạn đang đứng bên ngoài gọi cửa.
Mắt Hàm Hàm chợt sáng bừng, con bé liền chỉ tay ra ngoài, líu lo: “Cha… cha…”
Trương Huệ mỉm cười, bế bổng con bé lên: “ Đúng rồi, cha con đó. Nào, mẹ con mình cùng ra mở cửa cho cha nhé.”
Cánh cổng vừa mở ra, Hàm Hàm đã lập tức vươn đôi tay nhỏ bé về phía cha mình.
Giang Minh Ngạn bế con gái vào lòng, rồi giới thiệu với Trương Huệ: “Đây là mấy anh công nhân từ Nhà máy cơ khí Thủ đô được điều động về nhận việc ở đây năm nay, anh Triệu Kiến Xương, anh Tỉnh Quốc Trung và anh Chu Văn Long.”
Thì ra là các anh ấy đến đưa Minh Ngạn về sau buổi tan ca. Trương Huệ mỉm cười, gật đầu chào hỏi mọi người.
Mẻ bột đã được ủ sẵn, nhưng khách tới nhà, chỉ chút bột này hấp bánh bao e là không đủ. Trương Huệ chợt nghĩ đến các món ăn còn lại trong nhà, liền tính toán làm thêm vài món khác.
Trương Huệ đặt con gái vào lòng Giang Minh Ngạn, pha một ấm trà ngon rồi đưa ra, chỉ nói vội một câu rằng mình vào bếp nấu cơm trước đây.
Cô gói món bánh bao nhân trứng gà rau hẹ bỏ vào xửng hấp, sau đó nấu thêm một nồi cháo trắng nóng hổi. Lát nữa ăn cùng với bánh bao thì thật là tuyệt.
Cô luộc chín lạp xưởng và thịt khô trước. Lạp xưởng thái miếng vừa ăn, thịt khô xào với cải bắp. Rồi ra chum nước bên ngoài, vớt một con cá tươi rói, nấu thành nồi canh chua cá thì vừa đủ để đãi khách.
Trương Huệ đang tất bật trong gian bếp nhỏ, còn trong căn phòng chính, Giang Minh Ngạn thì bế con gái trong lòng, chuyện trò rôm rả với Triệu Kiến Xương, chủ yếu là hỏi han về tình hình công việc ở Nhà máy cơ khí huyện Vân Đỉnh.
Chẳng mấy chốc, Hồng Minh và Trương Kiến Lâm cũng tạt ngang qua.
Giang Minh Ngạn liền giới thiệu với ba người Triệu Kiến Xương: “Anh Hồng Minh thì các anh đều đã quen mặt rồi. Còn anh Trương Kiến Lâm đây là công nhân ở Nhà máy cơ khí, là người địa phương, tay nghề rất tốt. Sau này các anh làm việc chắc sẽ thường xuyên qua lại với anh ấy đó. Có chuyện gì cần giúp đỡ trong công việc hay cuộc sống, cứ mạnh dạn nhờ anh ấy nhé.”
Triệu Kiến Xương liền đáp lời một cách khách sáo: “Sau này, chúng tôi chắc chắn sẽ phải làm phiền công nhân Trương rất nhiều trong công việc rồi. Còn những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống thường ngày thì chúng tôi có thể tự xoay sở được ạ.”
Hồng Minh cười vang: "Trương Kiến Lâm là anh trai của vợ Giang Minh Ngạn. Tay nghề vẽ và thiết kế của cậu ấy đều do một tay Giang Minh Ngạn chỉ bảo. Như vậy, Trương Kiến Lâm cũng là người quen của chúng ta, các anh đừng ngại ngần gì với cậu ấy cả."
Trương Kiến Lâm cười xòa hiền lành: " Đúng đúng đúng, Hồng Minh nói phải. Tôi lớn lên ở đây, sau này có việc gì cứ đến tìm tôi."
Ba người Triệu Kiến Xương nhìn Trương Kiến Lâm, rồi lại nhìn Giang Minh Ngạn, thấy Giang Minh Ngạn cũng mỉm cười, bèn nói theo: "Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa."
Trương Kiến Lâm ngồi một lát, thấy họ đang nói chuyện về nhà máy cơ khí thủ đô, bèn đứng dậy vào bếp xem xét.
Tỉnh Quốc Trung nói với Giang Minh Ngạn: "Anh trai vợ của cậu có vẻ là người xởi lởi, vui tính nhỉ."
"Vâng, anh ấy không chỉ hiền lành mà còn thông minh, nhanh nhạy, chuyện gì dạy một lần đều biết. Sau này còn phiền các anh chiếu cố, giúp đỡ thêm."
"Dễ thôi mà. Các cậu được điều chuyển tới đây công tác ba năm, chúng tôi cũng chỉ ở lại có một năm. Nói chung, sự phát triển của xưởng máy móc huyện Vân Đỉnh đều trông cậy vào chính họ, chúng ta chỉ đóng vai trò hướng dẫn một phần thôi."
Nhóm đầu tiên điều chuyển hơn mười người, vậy mà năm nay nhóm thứ hai điều chuyển lại chỉ có ba người bọn họ.
Giang Minh Ngạn hiểu rất rõ tình hình của xưởng máy móc huyện Vân Đỉnh: "Năm nay chúng tôi đều phải rời đi, xưởng trưởng không an tâm nên mới tha thiết mời các anh đến."
Ba người Triệu Kiến Xương cũng biết rõ chuyện này. Triệu Kiến Xương cười nói: "Thật ra, việc công tác xa một năm cũng chẳng phải là dài. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, chức tước ít nhất cũng sẽ được cất nhắc lên một bậc, nên chúng tôi rất sẵn lòng đến."
Không chỉ có bọn họ muốn đến, mà những người khác cũng khao khát cơ hội này, nhưng ba người họ đã nhanh chân hơn một bước.
Hồng Minh ngẫm nghĩ một chút, lập tức thông suốt ý tứ của Triệu Kiến Xương: "Anh Triệu, ý anh là khi trở về chúng ta đều sẽ được thăng chức sao?"
---