"Đương nhiên rồi. Tôi không tin là cậu không biết đâu."
"Hê hê, cũng đâu phải là không biết, chỉ là chưa rõ cụ thể cách thức ra sao để được cất nhắc thôi."
Đã đến đây rồi, Triệu Kiến Xương cũng không ngại nói thêm mấy câu để chỉ bảo cho Hồng Minh: "Cậu biết tình hình của nhà máy chúng ta mà. Người nào việc nấy, các cậu đi đến tận ba năm, không thể để vị trí của các cậu trống không được. Chưa kể, các cậu đi rồi, những công nhân từng làm việc với các cậu trước đây cũng sẽ không bằng lòng đâu."
Sau khi mấy người Hồng Minh được điều chuyển đi nơi khác, những vị trí còn trống của họ lập tức có người lấp vào. Cho nên lần này mấy người Hồng Minh trở về, chắc chắn sẽ được cân nhắc một vị trí mới.
Chu Văn Long rót trà cho Giang Minh Ngạn: "Người khác thế nào không rõ, nhưng đồng chí Giang rời đi đã là trưởng nhóm kỹ thuật rồi. Lần này trở về tôi thấy kiểu gì cũng phải tiến thêm một bước nữa."
Hồng Minh nhìn Giang Minh Ngạn đang chơi đùa với con gái, anh nghe vậy thì cười cười: "Còn phải xem lãnh đạo sắp xếp thế nào."
Nghe vậy, mọi người trong phòng nhất thời nở nụ cười.
Mấy người Triệu Kiến Xương thầm nghĩ trong lòng, quả không hổ danh là hạt giống trọng điểm, được các đồng chí lãnh đạo xưởng hết lòng muốn bồi dưỡng. Tay nghề đã giỏi giang, lại còn biết ăn nói khéo léo, kín đáo như vậy.
Nấu cơm xong, Trương Kiến Lâm và Hồng Minh giúp bưng thức ăn lên. Ba người Triệu Kiến Xương cũng đi tới phụ giúp.
"Hôm nay chưa kịp chuẩn bị kỹ lưỡng nên mọi người ăn đỡ bữa này nhé. Lần sau có thời gian, nhất định tôi sẽ thiết đãi một bữa tươm tất."
"Cô em khách sáo quá." Triệu Kiến Xương dựa vào tuổi tác lớn hơn mà gọi Trương Huệ một tiếng "em dâu", ngược lại càng khiến mọi người thân thiết hơn.
Trương Huệ cười mời bọn họ ngồi xuống dùng cơm. Trương Huệ ăn vội vài miếng rồi bế con gái khỏi tay Giang Minh Ngạn.
"Anh ăn cùng mọi người đi. Em đưa Hàm Hàm ra ngoài một lát."
"Ừm."
Trương Huệ bế con gái ra ngoài để mọi người thoải mái ăn uống. Giang Minh Ngạn còn đứng dậy nhìn theo một lúc mới ngồi lại.
Chu Văn Long cười trêu: "Không ngờ bây giờ cậu làm cha rồi lại cưng chiều con gái đến vậy."
"Con bé còn nhỏ, tôi chưa an tâm lắm."
" Tôi thấy không phải chỉ lo cho con mà là sợ cô em mệt mỏi thì có." Hồng Minh và Giang Minh Ngạn có mối quan hệ tốt, càng thích nói đùa hơn.
"Cậu ăn đi, bao nhiêu món ngon vậy cũng không khóa nổi cái miệng vàng ngọc của cậu sao."
Cả nhóm cười ha hả.
Trương Huệ cho con gái ăn xong, bế con bé ra ngoài đi dạo. Cứ đi đi lại lại, chẳng mấy chốc đã đến khu gia đình của xưởng thép.
"Cô Huệ, sao cô lại tới đây ạ?" Mập Mạp đang lăn bánh sắt dưới sân, mồ hôi nhễ nhại.
"Ăn xong đi dạo cho tiêu cơm. Ông bà có nhà không cháu?"
"Có ạ, cả nhà cháu cũng vừa ăn xong, chú út vẫn chưa về nữa."
"Chú út của cháu đang dùng cơm ở nhà cô."
Mập Mạp vội hỏi: "Có phải chú út được ăn món ngon ở nhà cô không ạ?"
Trương Huệ cười nói: "Hôm nay cô có làm bánh bao. Nếu con muốn ăn thì giờ qua vẫn còn đấy."
"Cháu muốn ăn!" Mập Mạp không thèm chơi bánh sắt nữa, chạy đi gọi Mao Mao. Hai đứa nhanh chân chạy mất.
Trương Huệ lên lầu, anh trai cả cô đang rửa bát trong bếp, cha mẹ thì đang thu chăn hôm nay phơi ở ban công, còn chị dâu thì đang ngả lưng trên chiếc ghế Trường Huệ vẫn hay dùng trước đây.
"Huệ Huệ đến rồi."
"Vâng, hôm nay chị cảm thấy thế nào ạ?"
Lưu Lị cười vỗ vỗ bụng: "Cái bụng này ngoan lắm, làm việc cả ngày cũng chẳng thấy vướng víu gì."
Trương Huệ thấy bụng chị dâu đã lớn, cười nói: "Chị đi làm nhớ chú ý giữ gìn nhé. Nếu thấy không khỏe thì phải xin phép nghỉ ngơi ngay."
"Ừ, chị biết rồi mà."
Hai chị em nói chuyện một lúc thì Trần Lệ Phương đi tới: "Anh hai con ăn cơm ở nhà con à?"
"Vâng. Ba người bạn từ nhà máy cơ khí thủ đô đưa Giang Minh Ngạn về, Giang Minh Ngạn mời người ta ăn cơm. Hồng Minh và anh hai con cũng tới đó."
"Cái thằng này, không về nhà ăn cơm thì cũng phải báo một tiếng chứ."
Trần Lệ Phương ngồi xuống bên cạnh: "Người được cử đến thay thế cũng sẽ công tác ba năm sao?"
“Nghe nói họ chỉ ở lại đây một năm, sang năm là về hẳn. Xưởng cơ khí huyện Vân Đỉnh ta từ giờ phải tự lực cánh sinh thôi.”
---