Cô đưa mì vào thìa, Hàm Hàm nhìn chiếc thìa, như chợt hiểu ra điều gì, chậm rãi đưa thìa vào miệng mình.
“A, đúng rồi đấy, con gái mẹ làm tốt lắm.”
Hàm Hàm như đột nhiên hứng thú với kỹ năng ăn uống mới này của mình, cầm thìa vung vẩy, vừa "ừm ừm" vừa thúc giục mẹ.
Trương Huệ mỉm cười, lại gắp mì vào thìa: “Thử lại lần nữa xem nào.”
Cứ như vậy, hai mẹ con, một người gắp, một người ăn, chẳng mấy chốc bát mì đã hết sạch.
“Hết rồi.”
“Mẹ.”
“Gọi mẹ cũng không có đâu, lát nữa con còn phải uống sữa, để bụng một chút đi đã nhé.”
Trương Huệ đưa bát và thìa cho Giang Minh Ngạn, sau đó bế con gái đi rửa mặt, tắm rửa, thay chiếc váy nhỏ bị dính nước mì đi. Cô cũng tắm nhanh chóng.
Giang Minh Ngạn dọn dẹp phòng bếp xong thì đi tới hôn con gái một cái: “Hôm nay Hàm Hàm ngoan lắm.”
“Mẹ.”
“Mẹ cũng giỏi.” Trước mặt con gái, Giang Minh Ngạn cúi đầu hôn vợ.
“Anh đi ra đi.” Trương Huệ cười đẩy anh một cái: “Mau đi tắm đi thôi.”
Giang Minh Ngạn cười tủm tỉm rời đi.
Bế con gái đi dạo trong sân một lúc, cô bé lại hiếu động muốn ra vườn rau, nhổ một củ hành, hái một lá rau xanh mướt, sau đó lại chạy đến vườn hoa bên phải, hái vài bông hoa nhài trắng muốt.
Một đóa hoa nhài nhỏ xíu bị cô bé vò nát, ra cả nước. Trương Huệ rửa tay cho con, trên tay vẫn còn vương vấn mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Trời tối hẳn, sau khi cho con gái uống sữa xong, cô đặt bé lên giường dỗ ngủ. Cô bé vẫn còn đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên mũi ngửi.
“Cha.”
Giang Minh Ngạn cầm khăn tay lau khô người, bước vào phòng, thấy con gái đang giơ tay lên gọi mình: “Sao thế con?”
Hàm Hàm mấp máy miệng hồi lâu, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng không thể diễn đạt thành lời, lại giơ tay lên gọi mẹ.
Trương Huệ nằm nghiêng trên giường, cười nói: “Con gái của anh vừa đi hái vò mấy bông hoa nhài, tay con bé vẫn còn thoang thoảng mùi hương, thơm lắm, muốn anh ngửi thử xem.”
Giang Minh Ngạn cúi xuống ngửi bàn tay nhỏ bé của con gái: “Thơm quá con gái yêu.”
Cô bé khúc khích cười, lại giơ tay ra hiệu cho cha ngửi thêm lần nữa.
Giang Minh Ngạn nằm xuống, nhẹ nhàng bế con gái lên đặt trên n.g.ự.c mình, vỗ nhẹ lưng con: “Muộn rồi, Hàm Hàm nhà mình đi ngủ thôi nào.”
Có lẽ vì nằm trên người cha quá đỗi thoải mái, Hàm Hàm ngáp một cái thật dài, bàn tay nhỏ dính nước hoa đặt lên mặt cha, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Minh Ngạn nhẹ nhàng đặt con gái lên giường, quay đầu lại, vợ anh cũng đã ngủ thiếp đi.
Anh lặng lẽ mỉm cười, đứng dậy tắt đèn.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Giang Minh Ngạn ghé qua bưu cục gửi tương thịt sốt nấm. Nhân viên bưu cục giúp anh gói ghém thật kỹ lưỡng, cho tương vào hộp, rồi cho thêm nửa hộp trấu vào để chèn chặt trước khi đóng gói lại.
“Anh cứ yên tâm, gói như vầy thì tuyệt đối chắc chắn, sẽ không bao giờ vỡ được đâu ạ.”
“Cảm ơn nhiều, làm phiền mọi người quá.”
“Không sao đâu anh, chỗ chúng tôi gửi hàng nhiều, lúc nào cũng có sẵn trấu, hộp với bao tải mà.”
Trò chuyện vài câu rồi đưa tiền cước, Giang Minh Ngạn chuẩn bị đạp xe rời đi.
Nghiêm Vệ Hoa vừa hay đi vào, Giang Minh Ngạn gật đầu chào.
“À này.”
Giang Minh Ngạn quay đầu lại.
Nghiêm Vệ Hoa mỉm cười nói: “Mai là con trai tôi tròn một tuổi rồi, nhà tôi nói nếu vợ chồng anh rảnh thì mời ghé qua nhà chơi.”
“Được thôi, khi nào về tôi sẽ nói với Huệ Huệ.”
“Anh không cần phải tặng quà đâu, chúng tôi chỉ muốn mời người thân, bạn bè đến chung vui với cháu bé thôi.”
Đây là lời của cha mẹ Nghiêm Vệ Hoa dặn dò, nói để cho đứa bé thêm phúc khí. Khi đứa bé chào đời, Trương Huệ đã đến thăm hỏi, còn mang cả sữa bột sang, nên việc mời gia đình bọn họ là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
“Được.”
Sau khi Giang Minh Ngạn đi khỏi, Nghiêm Vệ Hoa mới bước vào bên trong bưu cục: “Chào cô chú, tôi đến lấy hàng.”
“Anh tên gì?”
“Nghiêm Vệ Hoa.”
Nhân viên bưu cục lấy gói hàng của anh ta ra. Nghiêm Vệ Hoa mở ra ngay tại chỗ, bên trong là sáu túi sữa bột, mẹ anh ta nhờ một người bạn lấy giúp từ nơi khác.
Con của hai vợ chồng cũng đã cai sữa, hiện đang được ăn cháo gạo, mỗi ngày còn pha thêm một bình sữa để bổ sung dinh dưỡng.
Không có phiếu sữa bột, sữa bột lại không dễ kiếm, để cho trẻ con có thể uống sữa đều đặn, cả nhà đều đang tìm mọi cách.
Con của nhà Thẩm Yến tròn một tuổi, mời tất cả mọi người nên Trương Huệ nhất định phải đến dự.
---