Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 230

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sáng hôm sau, Giang Minh Ngạn phải đi làm. Trương Huệ chuẩn bị cho con gái xong xuôi, hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh lam, bên dưới còn diện thêm chiếc quần nhỏ gọn gàng.

"Hôm nay con phải ngoan, muốn tè thì phải gọi mẹ biết chưa?"

"Dạ!"

Trương Huệ phì cười: "Nói vậy mà con cũng nghe hiểu thật à."

Hàm Hàm khúc khích cười, đôi tay bé xíu ôm chặt cổ mẹ mà lắc lư.

"Đừng động đậy, mẹ vào nhà lấy túi sữa bột cái đã."

Mặc dù ai nấy cũng bảo không cần tặng quà cáp gì, nhưng Trương Huệ cũng không thể tay không mà đi được.

Trước đây Thẩm Yến có thức gì ngon cũng không quên chia cho cô một phần, rảnh rỗi cũng bế con sang chơi đôi chút. Hai người thân thiết đến vậy nên cô cũng cần có qua có lại mới phải phép.

Trương Huệ biết nhà cô ấy đang thiếu sữa bột, vừa vặn nhà mình lại còn nhiều, cho một túi cũng chẳng nhằm nhò gì.

Hàm Hàm trông thấy mẹ lấy sữa bột, lập tức xoay người tìm lấy bình sữa trên bàn ăn.

"Không phải cho con đâu, đây là cho em trai. Đặt bình sữa xuống đi, trưa chúng ta về nhà sẽ uống."

Cô bé ôm chặt cái bình không chịu buông, Trương Huệ đành phải chịu thua.

Thời gian không còn sớm nữa, Trương Huệ bế con đến nhà họ Nghiêm.

Hôm nay, cổng sân nhỏ nhà họ Yến mở toang. Trương Huệ bế con đi vào, trong sân đã có chừng bốn, năm người ngồi đó. Mẹ chồng Thẩm Yến đang trò chuyện rôm rả với mọi người. Xem ra, hôm nay đều là họ hàng rất thân thiết đến thăm.

"Ôi, Trương Huệ tới rồi đấy à, mời vào!

Chao ôi, con gái cháu xinh đẹp quá chừng, mập mạp trắng trẻo hồng hào, nhìn đáng yêu thật!

Cháu khách sáo quá đi thôi, người không là được rồi, mang đồ đến làm gì cơ chứ."

Mẹ chồng Thẩm Yến, bà Nghiêm Vệ Hoa, vừa thấy mặt đã thao thao bất tuyệt một tràng dài, Trương Huệ chưa kịp mở miệng thì Thẩm Yến đã nghe thấy tiếng, vội bế con đứng ở cửa gọi cô.

"Bên này này!"

Trương Huệ vội vàng đi tới, cười nói: "Nửa tháng không gặp, Đại Vĩ nhà cậu lại to con hơn rồi đấy nhé."

Con trai Thẩm Yến tên là Nghiêm Vĩ, lúc này đang ngọ nguậy không yên trong vòng tay mẹ, Thẩm Yến sắp không bế nổi nữa.

"Cái thằng nhóc này, đúng là mệt mỏi mà!"

Thẩm Yến lên giọng, gọi thím bảo mẫu đến bế con đi.

Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm: "May mà có người giúp việc, chứ nếu phải tự làm hết chắc tôi kiệt sức mất."

Trương Huệ bế đứa con gái ngoan ngoãn, chỉ cười chứ không nói lời nào.

Nhìn thấy Hàm Hàm ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Yến không nhịn được bóp bóp bàn tay nhỏ của cô bé: "Mềm quá."

"Mẹ chồng cậu vừa mới khen con nhà tôi ngốc nghếch mập mạp, nhìn đáng yêu kìa."

Thẩm Yến cười phá lên: "Ai lại nói một cô bé mập mạp bao giờ!"

Trương Huệ cũng không nhịn được cười theo.

Hôm nay nhà Thẩm Yến đãi hai mâm cỗ khách. Trong số những người có mặt, chỉ có Trương Huệ không phải họ hàng hai bên mà chỉ là bạn thân của Thẩm Yến.

Người lớn ngồi ăn cơm, trẻ con cũng chẳng chịu ngồi yên. Nếu không cho ăn liền là y như rằng sẽ làm loạn ngay.

Thẩm Yến pha một bình sữa cho hai đứa bé trong nôi. Có lẽ vì có bạn cùng lứa tranh nhau uống nên hai đứa uống sữa rất nhiệt tình.

Hàm Hàm có thói quen ngủ trưa, thấy đã gần đến giờ, Trương Huệ tạm biệt Thẩm Yến, sau đó đưa con về nhà trước.

"Thế nhé, cậu cứ về đi. Khi nào được nghỉ tôi sẽ đưa Đại Vĩ đến nhà cậu chơi."

"Được thôi."

Trẻ con mau buồn ngủ, còn chưa tới nhà, Hàm Hàm đã ngủ gục trên vai cô.

Vừa bế con vừa mò chìa khóa trong túi đúng là bất tiện vô cùng.

"Cô ơi!"

Trương Huệ quay đầu: "Mập Mạp đấy à!"

"Cô ơi, để con mở cửa cho cô nhé."

"Ừ, con mở đi."

Mập Mạp mở cửa, Trương Huệ đi vào, Mập Mạp cũng theo sau.

"Con ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ."

"Vậy con đợi một lát nhé, cô đặt em gái lên giường rồi sẽ đi nấu cơm cho con."

"Dạ được ạ."

Đặt con lên giường, Trương Huệ ra ngoài nhìn thấy Mập Mạp mới nhớ ra điều gì đó: "Lúc này lẽ ra con phải ở trường chứ?"

Mập Mạp ngượng ngùng gãi đầu: "Hôm nay con không đến trường, con với Đại Mao lên núi tìm khoai lang."

Trương Huệ hỏi: "Ông bà nội có biết con trốn học không đấy?"

"Không biết ạ, cô đừng nói với ông bà và bố mẹ con nhé."

Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: "Bây giờ mới biết sợ à? Cô không nói thì cô giáo con cũng nói thôi."

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 230