Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 231

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Không thể nào!" Mập Mạp nói: "Cô giáo trên lớp không quan tâm đến bọn con đâu, thường xuyên có bạn học ở nhà chăm em mà không đến trường, cô giáo cũng có hỏi han gì đâu ạ."

"À, con quên ông nội con là giáo viên sao?"

Mập Mạp im lặng.

"Thôi được rồi, ăn xong rồi nói tiếp."

Trương Huệ nấu một bát mì cho cậu nhóc ăn trước, sau đó vào phòng kiểm tra con gái. Con bé vẫn đang ngủ ngon lành.

Mập Mạp ăn mì xong, Trương Huệ dẫn cậu nhóc đi ra ngoài: "Cô đưa con đến trường đây."

"Vâng ạ." Mập Mạp miễn cưỡng đồng ý.

Lúc này, học sinh trong trường còn đang ngủ trưa. Trương Huệ đưa Mập Mạp vào lớp, cô giáo đang chấm bài tập trên bục giảng.

Trương Huệ nhỏ giọng giải thích gia đình có việc bận, buổi sáng không rảnh nên bây giờ mới đưa con đến.

Cô giáo gật đầu, bảo Mập Mạp ngồi vào chỗ của mình.

Mập Mạp ghé mặt lên bàn, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.

Đại Mao hơn Mập Mạp một tuổi, năm nay cũng được người lớn cho đi học, cũng học lớp một, ở lớp bên cạnh.

Gần tối, Trương Huệ mang đồ đến nhà bố mẹ, nghe thấy hàng xóm bên cạnh đang đánh con. Nghe tiếng khóc, Trương Huệ liền biết đó là Đại Mao.

Đại Mao bị bắt quả tang trốn học, Đại Mao khóc lớn nói Mập Mạp cũng trốn học. Bố thằng bé không tin, còn bảo nó nói láo, rõ ràng hôm nay Mập Mạp có đi học mà.

Khu gia đình vốn dĩ không cách âm tốt lắm, cửa nhà Đại Mao còn mở toang nên hàng xóm xung quanh đều nghe thấy tiếng gào khóc.

Trong lòng Mập Mạp run rẩy, nghe tiếng Mao Mao khóc thút thít thì không dám hé răng, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó tập viết một, hai, ba.

Trương Huệ nén cười, cũng không vạch trần cậu bé.

Sau đợt sương giá đầu mùa, cái nắng hanh hao cuối thu hoàn toàn biến mất, vừa bước sang tháng Mười Một, nhiệt độ đã giảm đột ngột.

Trương Huệ cảm giác mùa thu năm nay thật ngắn ngủi, chưa kịp mặc áo mỏng được vài ngày đã phải khoác áo chần bông mỏng rồi.

Cô làu bàu: “May quần áo mới cho Hàm Hàm, mới mặc được đôi ba lần đã phải thay áo bông. Đến xuân sang năm lại chẳng mặc vừa áo mỏng nữa.”

Giang Minh Ngạn thấy không sao cả: “Thôi kệ đi, sau này để đứa thứ hai mặc.”

Trương Huệ liếc anh một cái: “Anh chắc đứa thứ hai là con gái à?”

“Vậy thì đứa thứ ba.”

Cô không kìm được mà huých nhẹ anh một cái: “Anh im miệng đi, mau tìm áo khoác của anh mặc vào, kẻo bị cảm lạnh đấy.”

Giang Minh Ngạn cười cười, mở tủ quần áo ra tìm đồ cho cả hai người.

Thời tiết trở lạnh, Trần Lệ Phương lo lắng cho cháu gái, đặc biệt chạy qua một chuyến: “Con đã may xong áo bông cho Hàm Hàm chưa? Mấy hôm nay mẹ vẫn không thấy con về nhà dùng máy may.”

“Con chưa kịp ạ, bà nội Hàm Hàm gửi hai bộ đến đủ mặc rồi, con không cần may thêm nữa.”

“Đâu, đưa mẹ xem thử.”

Một chiếc cô bé đang mặc trên người, Trần Lệ Phương sờ vào thấy bên trong chỉ có một lớp bông mỏng, thích hợp mặc mùa này. Chiếc còn lại là áo bông lót lông, hơi rộng một chút, đến lúc đó mặc áo chần bông mỏng bên trong, áo bông lót lông bên ngoài cũng vừa.

“Mẹ chồng con thật là chu đáo, Tết năm ngoái nhà mình đến thủ đô, Tiểu Giang nói muốn may một chiếc áo bông lót lông cho Hàm Hàm mà không kịp, không ngờ năm nay đã may rồi.”

Trần Lệ Phương nói: “Trẻ con chỉ có một bộ quần áo sao mà đủ, con nên làm thêm một bộ nữa để thay giặt chứ.”

“Con cũng định làm mà nhiệt độ hạ nhanh quá, chưa kịp xoay sở.”

Trần Lệ Phương trừng con gái một cái: “Đừng có lười biếng, tranh thủ làm đi.”

“Dạ.”

Bị mẹ ruột thúc giục, đợi đến ngày nghỉ cuối tuần, Trương Huệ gửi con cho Giang Minh Ngạn trông, rồi mang bông và vải đã cắt sẵn về khu nhà tập thể của gia đình.

“Con dùng vải nhung ư?”

“Vâng, mặc cái này ấm áp lắm ạ.”

Trần Lệ Phương lấy máy may ra: “Mau làm đi thôi.”

Trương Huệ từ từ trải bông ra, sau đó bật máy may, dành cả buổi sáng để may một bộ áo chần bông nhỏ màu vàng tươi.

Lưu Lị khẽ đỡ ngang hông bước tới: “Ở nhà em rể có máy may không?”

“Hình như không có ạ.” Nguyên nhân chủ yếu là mẹ và chị dâu Giang Minh Ngạn không có thói quen may vá quần áo.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 231