“Chắc là buổi trưa con ạ. Con có nhớ hồi cô sinh Hàm Hàm, cũng phải vào bệnh viện, nhưng chưa đến giữa trưa đã được về rồi không?”
“Thật vậy sao ạ?” Mập Mạp ngơ ngác lắc đầu: “Con chẳng nhớ gì cả.”
“Đó là chuyện của năm ngoái mà con, con không nhớ rõ cũng là chuyện thường tình.”
“Con đừng lo cho mẹ, bây giờ con có đói bụng không?”
“Dạ, con đói ạ.”
“Vậy con vào nhà uống nước trước đã nhé, sau đó trông Hàm Hàm hộ cô một lát. Cô đi nấu cơm, lát nữa chúng ta sẽ mang cơm đến bệnh viện cho mẹ con.”
“Vâng ạ.”
Cả nhà vẫn chưa ai kịp ăn sáng. Trương Huệ suy nghĩ một lúc, liền đánh mấy quả trứng gà, thái nhỏ một nắm hành lá, trộn đều với nửa bát bột mì, nêm chút muối gia vị cho vừa miệng, sau đó đun nóng dầu trong chảo rồi rán bánh.
Mùi thơm của bánh rán hành bay ra thơm lừng khắp gian bếp. Mập Mạp liền chạy tới ngó nghiêng, Trương Huệ bèn đưa cho cậu nhóc một cái: “Nóng đấy con, ra ngoài ngồi chờ đi con.”
“Vâng ạ.”
Mập Mạp hí hửng bưng bát bánh rán hành nóng hổi vào phòng chính.
“Con cứ ăn đi, nhưng đừng cho Hàm Hàm ăn nhé.” Trương Huệ vội vàng dặn dò vọng theo.
“Dạ!”
Bánh đã rán xong, Trương Huệ cũng ăn vội vàng vài miếng lót dạ, sau đó gói ghém những chiếc bánh rán còn nóng hổi vào chiếc làn rồi về phòng thay sang bộ quần áo tươm tất hơn.
“Mẹ ơi.”
Hàm Hàm nhìn thấy Mập Mạp ăn bánh ngon lành như vậy thì cũng thèm thuồng ra mặt.
“Ngoan nào con, con chưa ăn được đâu. Mau uống sữa ấm lót dạ đi đã nhé. Giờ chúng ta đi mang cơm cho ông bà ngoại, lát nữa về mẹ sẽ nấu món ngon lành cho con ăn chịu.”
Trương Huệ nhanh nhẹn chuẩn bị một bình sữa đưa cho con gái nhỏ, thằng bé Mập Mạp thì ôm chiếc bánh rán hành, rồi Trương Huệ bế con gái bước ra ngoài.
Đến bệnh viện, chị dâu vẫn chưa sinh nở.
“Cha mẹ tranh thủ ăn một chút lót dạ đi ạ.”
“Ừm.” Bà Trần Lệ Phương bảo con trai cả: “Con cũng đừng sốt ruột quá, cứ ăn sáng trước đã, lát nữa còn đưa vợ con về nhà nữa chứ.”
Trương Kiến Sơn sốt ruột đến vã mồ hôi, anh đi tới đi lui bên ngoài phòng sinh. Trương Kiến Lâm không giúp được gì nhiều, bèn đưa một cái bánh rán vào tay anh trai: “Anh cả mau ăn đi.”
Nghe thấy động tĩnh trong phòng sinh, hình như chị dâu mới bắt đầu chuyển dạ, Trương Huệ cũng không nán lại bệnh viện lâu. Cô đưa hai đứa cháu về nhà, bắt một con gà mái già nuôi nhốt trong góc sân, làm thịt rồi cho vào nồi hầm.
Hơn mười một giờ, trời đã gần trưa, nồi canh gà thơm lừng khắp bếp. Trương Huệ múc một bát canh gà, cho thêm chút mì vào, ba cô cháu ăn cơm trước.
“Cô ơi, sao mẹ con vẫn chưa về ạ?”
“Giờ này nên về rồi, chắc đang ở khu gia đình thôi.”
Mẹ cô từng nói không thể ở cữ trong sân nhà cô.
“Mập Mạp giúp cô trông Hàm Hàm nhé, cô ra ngoài hỏi thăm chút.”
“Vâng ạ.”
Lo lắng cho hai đứa trẻ ở nhà, Trương Huệ đi rất nhanh, mấy phút sau đã đến sân khu gia đình. Không cần lên lầu, vừa hỏi thăm liền biết chị dâu vừa được đưa về đến nơi.
Trương Huệ đứng dưới lầu gọi mẹ. Bà Trần Lệ Phương chạy ra ban công: “Có chuyện gì đấy con?”
“Con hầm canh gà cho chị dâu rồi. Mẹ bảo anh cả sang lấy giúp con nhé, con về trông bọn trẻ trước đây ạ.”
“Được rồi.”
Nói đoạn, Trương Huệ đi về trước. Một lát sau, Giang Minh Ngạn và anh cả Trương Kiến Sơn đều tới.
“Cảm ơn Huệ Huệ nhiều nhé.”
“Anh cả đừng nói những lời khách sáo như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Thằng bé Mập Mạp chạy ra: “Cha ơi, cô nói mẹ về rồi ạ.”
“Ừm, về rồi, mẹ con không sao, sinh cho con một đứa em trai đó.”
“A.” Mập Mạp quay lại nhìn Hàm Hàm, có chút thất vọng: “Không phải là em gái sao ạ?”
Trương Huệ bật cười, an ủi đứa cháu trai nhỏ: “Em trai cũng tốt chứ sao, sau này có thể chơi cùng con.”
“Vâng ạ.”
Trương Huệ cười nói với anh cả: “Mập Mạp đã ăn trưa rồi, cứ để thằng bé ở chỗ em đi, anh cả cứ tập trung chăm sóc chị dâu là được rồi.”
“Ừ.”
Chị dâu sinh con vào ngày hai mươi chín. Ba ngày sau tình cờ là Tết dương lịch. Sáng mùng một, cả nhà cậu mợ và nhà ngoại chị dâu đều tới thăm.
Khu gia đình không rộng rãi nên Trương Huệ mời mọi người đến sân nhà mình dùng bữa trưa.
“Khi nào Huệ Huệ khởi hành thế?”
“Dạ ngày mai ạ. Anh Giang Minh Ngạn đã bàn giao công việc xong xuôi rồi, hôm nay mấy anh Hồng Minh còn phải thu xếp hành lý. Ngày mai đi là vừa ạ.”
“Ngày mai cậu mợ sẽ ra tiễn các con đi.”
“Con cảm ơn mợ ạ.”
Bà Hồ Tú nắm lấy tay Trương Huệ: “Con có rảnh thì về thăm nhà thường xuyên nhé, cậu mợ và cha mẹ con sẽ nhớ con lắm đấy.”
---