Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 235

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Dạ.” Trương Huệ cười nói: “Mợ đừng lo cho con, mai con đi rồi, đợi đến sau Tết, đầu xuân con sẽ về mà.”

Bà Trần Lệ Phương nói với em dâu: “Chị quên rồi à, Huệ Huệ còn phải đến núi Mạnh Đỉnh hái trà nữa chứ.”

“Ôi, chị không nói thì em quên mất đấy.”

Ông Trần Giác cười hiền hậu nói: “Khi nào con xong việc ở núi Mạnh Đỉnh thì về nhà cậu ở hai hôm nhé.”

“Vâng ạ.”

Cả nhà đang trò chuyện thì mẹ chị dâu tới. Bà Trần Lệ Phương mời bà ấy ngồi xuống.

Bà Trần Lệ Phương vẫn rất tôn trọng nhà ngoại của con dâu cả. Khỏi phải nói, không gây sự, không coi con gái đi lấy chồng là túi tiền đã là rất tốt rồi.

Một lúc sau, thằng bé Mập Mạp chạy tới gọi cô: “Em gái dậy rồi ạ.”

Trương Huệ đứng lên: “Mợ, thím, mọi người cứ ngồi chơi, con đi xem cháu một chút đã.”

Mẹ của Lưu Lị cười nói: “Nghe Lưu Lị nhà tôi nói đứa cháu gái này nhà chị rất ngoan, không thích khóc lóc hay quấy phá, rất dễ chăm sóc. Giá mà thằng Tráng Tráng cũng dễ chăm như vậy thì tốt biết mấy.”

Cháu trai thứ hai nhà họ Trương có biệt danh là Tráng Tráng.

Bà Trần Lệ Phương cười cười: “Đều dễ chăm cả, con cháu nhà tôi đứa nào cũng ngoan lắm.”

Dùng bữa trưa tại nhà Trương Huệ xong, mợ giúp dọn dẹp phòng bếp rồi trở lại khu gia đình trước.

Người nhà Lưu Lị cũng không nán lại quá lâu, họ đến khu gia đình xưởng thép thăm con gái, dặn dò vài câu rồi cũng ra về.

Sau khi tất cả khách khứa đã rời đi, Trương Huệ nói với mẹ mình: “Chúng con đi rồi nhà cửa cũng trống trải, nếu mẹ muốn, hay là cha mẹ cứ dọn qua ở luôn đi ạ.”

Giang Minh Ngạn gật đầu: “Huệ Huệ nói đúng đấy ạ. Sau này chúng con phải phiền cha mẹ trông nom nhà cửa nhiều hơn rồi.”

“Được, mẹ biết tâm ý của các con.”

Mấy năm trước gia đình còn nói muốn mua một mảnh sân nhỏ. Bây giờ đã gom góp đủ tiền nhưng căn bản không thấy ai rao bán nhà nên cả nhà vẫn ở trong khu gia đình.

Lưu Lị còn nói với chồng, nếu hàng xóm nhà cô em chồng chịu bán nhà thì tốt biết mấy. Cách bố trí nhà bên đó cũng giống nhà em chồng, đủ cho cả nhà bọn họ sống thoải mái.

Đáng tiếc người ta cũng là đại gia đình, bán nhà rồi thì biết sống ở đâu bây giờ?

Ngày hôm sau phải đi. Trời chưa sáng hẳn, đèn trong nhà đã bật. Ăn sáng xong, mọi người thu dọn đồ đạc. Trương Huệ dỗ dành con gái thức dậy. Cô bé quấy một lúc mới chịu dậy thay quần áo, rửa mặt, rồi ăn cơm.

Sắc trời vừa hửng sáng thì mấy anh Hồng Minh đã tới.

Bà Trần Lệ Phương đích thân đi mở cửa: “Đoạn đường về này làm phiền các cháu nhé.”

“Thím đừng khách sáo quá, chúng cháu đều là người một nhà mà.”

“Các cháu ăn cơm chưa? Trong nhà có nấu cơm rồi, chưa no thì ăn thêm chút.”

“Dạ cảm ơn thím, chúng cháu đã ăn ở nhà ăn rồi ạ.”

Trò chuyện vài câu rồi họ bước vào nhà, thấy mấy rương hành lý và bao tải đã được đóng gói xong, tổng cộng năm bao lớn.

“ Tôi còn tưởng các cậu có bao nhiêu hành lý, hóa ra chỉ có nhiêu đây thôi à.”

Giang Minh Ngạn: “Dạ, chỉ có vậy thôi ạ.”

Một lát sau, cậu mợ và hai em họ cũng tới. Không còn gì để bọn họ phải nhúng tay vào, mấy bao hành lý đã được mấy anh Hồng Minh dễ dàng mang đi.

Bọn họ ngồi chuyến xe đầu tiên đến tỉnh thành. Cả nhà tiễn đưa đến tận nhà ga. Trương Huệ bế con gái ngồi bên cửa sổ vẫy tay.

Chiếc xe chạy đi, bỏ lại cha mẹ cô ở phía sau.

“Bà ngoại.” Hàm Hàm chỉ về phía sau, muốn rướn cổ ra nhìn nhưng bị Trương Huệ nhẹ nhàng giữ lại.

Giang Minh Ngạn ôm lấy con gái từ vòng tay cô, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Huệ: "Đừng buồn, em muốn về thăm nhà lúc nào cũng được."

"Vâng." Giọng Trương Huệ hơi trầm xuống, mang chút ủ rũ.

Hàm Hàm ngáp dài, gọi "Mẹ ơi."

Trương Huệ nhìn sang, Hàm Hàm chỉ tay ra ngoài: "Trứng trứng."

Trương Huệ quay đầu lại, mặt trời vừa ló rạng trên đường chân trời, tròn vành vạnh như một quả trứng gà khổng lồ.

Cô khẽ nở nụ cười.

Hàm Hàm thấy mẹ cười, bé con cũng khúc khích cười theo.

Chuyến xe lửa tiếp tục lăn bánh về phía bắc, trời càng ngày càng lạnh cắt da cắt thịt. Những chiếc áo bông mỏng manh trên người mọi người dần được thay bằng áo bông dày cộp, chỉ riêng chiếc áo khoác lông của Trương Huệ và con gái là vẫn giữ nguyên, chẳng cần thay đổi.

Hồng Minh nhìn với vẻ thèm thuồng: "Đợi về đến nơi, tôi cũng phải tìm cách làm cho được một chiếc mới thôi."

"Cậu về nhà đón Tết à?" Trương Huệ hỏi.

Hồng Minh lắc đầu quầy quậy: " Tôi nào dám về nhà, chỉ dám ở khu gia đình thôi."

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 235