Hàm Hàm nói bằng giọng lảnh lót: "Không đau ạ."
"Thế còn chỗ này?" Anh hỏi tiếp.
"Không đau ạ."
Giang Minh Ngạn lại bóp bóp cổ tay bé con: "Chỗ này có đau không?"
Hàm Hàm lắc đầu.
Trương Huệ sốt ruột: "Sao lúc nãy con lại bảo đau?"
Hàm Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, vẫn khẳng định: "Con đau mà."
Giang Minh Ngạn cười nói: "Em đừng lo lắng quá như vậy. Chắc là vừa rồi Hàm Hàm bị ngã bất ngờ nên mới kêu đau thôi."
Giang Minh Thăng cũng trấn an: "Trẻ con người nhỏ, mùa đông lại mặc quần áo dày cộp, có ngã cũng không đau lắm đâu. Chắc là vừa nãy ngã xuống tuyết, tay bị lạnh nên mới nói đau đó mà."
Hồng Minh tinh nghịch bóp một nắm tuyết nhỏ, nhét vào tay Hàm Hàm: "Thế này có đau không?"
"Đau!" Hàm Hàm vội rút bàn tay nhỏ lại, nhét vào lòng cha.
Mọi người bật cười ròn rã.
Để lại chìa khóa cho Hồng Minh, mấy người Giang Minh Ngạn về nhà tổ dùng bữa.
Biết bọn họ sắp về nên bà Phan Lạc Tinh đã nấu xong cơm từ trước. Vừa nghe thấy tiếng ô tô ngoài sân, bà vội vàng bước nhanh ra ngoài, vừa đi đến cửa đã thấy con dâu bế cháu gái bước xuống xe. Một năm không gặp mà cô bé đã cao lớn hơn nhiều rồi.
"Hàm Hàm, đây là bà nội con, mau gọi đi con." Giang Minh Ngạn dỗ dành con gái.
“Bà nội!” Hàm Hàm nghe tiếng mẹ gọi, cười đến híp cả mắt, để lộ hàm răng nhỏ nhắn trắng đều như những hạt ngọc.
Phan Lạc Tinh khoa trương ôm mặt: “Hàm Hàm nhà mình cưng quá đỗi.”
“Bà nội, bế.”
Phan Lạc Tinh vui không khép được miệng, vội vàng đón lấy: “Cháu ngoan, bà nội bế nào.”
Trương Huệ đặt con gái vào lòng mẹ chồng, cười nói: “Không biết nó giống ai mà khôn lanh, miệng cứ líu lo.”
“Miệng ngọt thì tốt chứ sao, trẻ con miệng ngọt mới là phúc đức.” Phan Lạc Tinh bế cháu gái đi vào nhà: “Chúng ta vào nhà thôi, không cháu gái cưng của bà nội bị lạnh mất.”
Giang Minh Ngạn xuống xe sau cùng, tay xách đủ loại quà cha mẹ vợ tặng, nói với anh cả: “Đây chính là cái lợi của việc có con đấy, có con rồi là em vô hình trong mắt mẹ luôn.”
Anh nhìn xem, vừa thấy cháu gái là không thèm để ý đến con trai nữa rồi.
Giang Minh Thăng cười khổ, anh ấy không dám nói với em trai rằng dạo này mình bị mắng rất nhiều vì chuyện con cái. Nếu không phải hôm nay cần đi đón cả nhà em trai thì anh ấy cũng không dám về nhà đâu.
Trương Huệ đi phía trước, hai anh em Giang Minh Thăng theo sau, vừa bước vào sân, chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả trong nhà.
Là cục cưng của cả nhà, cô bé ngoan ngoãn với cái miệng ngọt xớt, lúc thì gọi bà nội, lúc thì gọi cụ bà, còn biết gọi cụ ông, lại còn biết thơm, biết hôn nữa chứ.
“Chị Sở, chị đã chuẩn bị cháo trứng cho Hàm Hàm chưa?”
“Xong rồi, trong nồi vẫn còn ấm đây, tôi sẽ mang qua ngay.”
Trương Huệ bước vào, cười chào ông bà nội. Văn Diễm Thu bảo Trương Huệ ngồi xuống: “Hôm qua nhiệt độ hạ thấp, tuyết rơi cả đêm, ngõ Hoa Chi bên kia chưa được quét dọn, chắc tuyết trong sân dày lắm nhỉ?”
“Dày lắm ạ, vừa nãy Hàm Hàm còn bị ngã một phát ở sân bên ấy.”
“Ôi chao, ngã có đau không?”
Hàm Hàm hiểu ý, nghiêm túc gật đầu: “Đau ạ.”
Cả nhà cười phá lên, Phan Lạc Tinh vô cùng yêu thương: “Hàm Hàm cũng biết đau rồi này.”
Giang Minh Ngạn để đồ trong tay xuống, chậm rãi đi tới: “Con bé có bị ngã đâu, lúc nhào xuống đất bị lạnh tay nên mới kêu đau thôi mà.”
Phan Lạc Tinh trừng mắt nhìn con trai: “Con không chăm sóc con mình cho tốt, còn để con bé ngã, mà con vẫn chẳng buồn để tâm thì làm cha kiểu gì?”
Văn Diễm Thu: “ Đúng vậy đấy.”
Giang Trường An: “Sau này không được vậy nữa đâu.”
Trương Huệ cười trộm.
Giang Minh Ngạn: “...” Vẫn là cha mẹ vợ tốt nhất, cha mẹ vợ suốt ngày khen mình là con rể tốt, là người cha tốt.
Hàm Hàm bây giờ rất dễ ăn, có thể ăn rất nhiều món. Lúc ăn trưa, hai bậc cha mẹ Giang Minh Ngạn và Trương Huệ nói Hàm Hàm có thể tự ăn cơm, nhưng các trưởng bối trong nhà không ai nghe bọn họ, ai cũng tranh nhau đút cho ăn.
Trương Huệ trơ mắt nhìn con gái cầm thìa chơi đùa, không tự xúc một thìa cơm nào.
Hai vợ chồng liếc nhau, bọn họ quyết định đúng là sáng suốt, không thể sống cùng trưởng bối, sẽ làm hư con cái mất thôi.
Ăn trưa xong, Giang Minh Ngạn nói con phải ngủ trưa, bọn họ chuẩn bị về nhà.
---