Văn Diễm Thu bế cháu gái, dữ dằn: “Cái gì mà phải về nhà? Đây không phải nhà cháu à?
Trời lạnh thế này làm khổ con nó làm gì, cứ ở nhà đi, phòng các cháu vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ, lúc nào cũng dọn vào ở được.
Hôm nay đã hơ giường trong phòng các cháu rồi, vẫn còn ấm áp đây…”
Tóm lại là không được đi, cả nhà ba người cứ ở lại nhà tổ bên này.
Tết năm ngoái về, cô bé còn chưa biết chạy, chưa biết gọi người. Năm nay về đã vừa biết chạy vừa biết gọi người, khiến người ta hết mực yêu thương. Ở nhà, Trương Huệ không được bế con lần nào.
Hai vợ chồng đứng một bên nhìn. Đến tối cha về, chị dâu về, cùng tham gia vào bữa tiệc tranh cháu. Chị dâu phàn nàn: “Sao không để tóc cho Hàm Hàm dài ra, không tết b.í.m tóc được.”
Hàm Hàm tò mò sờ đầu mình, tóc dài ra một chút rồi.
Bởi vì muốn đội mũ cho con vào mùa đông, mà tóc dài áp vào cổ khó chịu nên mùa thu đã cạo thành đầu trọc. Mấy tháng trời mới mọc được chút tóc ấy thôi.
Phan Lạc Tinh nói đệm: “Cũng không thể để sau này Hàm Hàm nhà mình bị hói được chứ.”
Trương Huệ chỉ vào Giang Minh Ngạn: “Anh ấy đưa Hàm Hàm đi cạo đầu đấy ạ.”
Giang Minh Ngạn: “...”
Giang Minh Ngạn bị cả nhà trách móc. Anh liếc nhìn vợ, im lặng chịu đựng.
Buổi tối ăn cơm, Giang Tùng muốn bế cháu gái, ông ấy lớn tiếng nói: “Buổi trưa mọi người đều bế rồi, chỉ mỗi tôi là chưa được bế thôi.”
Hàm Hàm cười hi hi, ai bế cũng được ạ.
Mặc kệ cho bọn họ sắp xếp, cha mẹ cô bé không liên quan. Giang Minh Ngạn và Trương Huệ ngồi đó ăn cơm, không nói lời nào.
Cuối cùng Giang Tùng cũng giành được quyền bế cháu. Giang Minh Ngạn nhỏ giọng nhắc nhở: “Cha, bây giờ Hàm Hàm biết tự ăn cơm rồi đấy ạ.”
“Không sao, cha đút cho con bé.”
Thế là hai vợ chồng bất lực nhìn chiếc thìa trên tay con gái lại trở thành vật trang trí.
Quên đi, không quan trọng.
Trương Huệ mặc kệ, khi nào về ngõ Hoa Chi lại để con gái tự ăn sau.
Ăn tối xong, cả nhà ngồi trò chuyện, chủ yếu là vấn đề công việc của Giang Minh Ngạn. Nhà máy cơ khí thủ đô thường xuyên liên hệ với Bộ Công nghiệp Cơ khí Thủ đô nơi Giang Minh Thăng làm việc, nên Giang Minh Thăng biết rất nhiều chuyện về nhà máy cơ khí thủ đô.
Giang Minh Thăng cũng biết em trai trở về nhất định sẽ được thăng chức, nhưng cụ thể thì anh ấy cũng không hỏi thăm được.
“Anh đừng lo cho em, mai đến đơn vị xem là được rồi ạ.”
Gia chủ Giang Trường An khen ngợi: “Minh Ngạn nói rất đúng. Với tuổi tác và trình độ hiện tại của cháu, có thể đạt đến vị trí hiện tại đã là ưu tú trong số những người cùng lứa rồi, không nên quá vì cái trước mắt, phải từng bước một vững vàng.”
“Ông nội, cháu biết rồi ạ.”
“Huệ Huệ thì sao, Huệ Huệ có kế hoạch gì? Nếu cháu muốn đến trường dạy học thì chúng ta cũng có thể nghĩ cách.”
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn trao nhau ánh mắt, rồi Trương Huệ thủ thỉ: “Cháu còn trẻ, muốn tự tay chăm sóc Hàm Hàm nên hai năm tới sẽ chưa vội đi làm. Vả lại, cứ mỗi độ xuân về, cháu lại phải lên núi Mạnh Đỉnh hái trà, cũng chẳng có thời gian cho việc công sở đâu ạ.”
Phan Lạc Tinh gật đầu hiền từ: “Con cứ liệu mà sắp xếp. Cha mẹ và ông bà nội đều ủng hộ mọi quyết định của con.”
Trương Huệ mỉm cười nói: “Dạ, cháu cảm ơn mẹ.”
Trò chuyện thêm một lát, bé con bắt đầu buồn ngủ, Giang Minh Ngạn liền bế con về phòng nghỉ.
Phan Lạc Tinh khẽ ghé tai chồng thì thầm, bảo ngày mai để Hàm Hàm ngủ lại với hai ông bà.
Giang Tùng xua tay: “Thôi thôi, cháu nó còn nhỏ lắm, nhỡ nửa đêm thức giấc đòi cha mẹ thì biết làm sao. Trời lạnh thế này, đừng giày vò con bé lẫn mình.”
Ông khẽ nói tiếp: “Chờ thêm một chút, chờ con bé lớn hơn một chút. Lúc đó Huệ Huệ phải lên núi Mạnh Đỉnh hái trà mà, để Hàm Hàm ở nhà một thời gian ngắn là chuyện dễ như trở bàn tay rồi.”
“Cũng phải.”
Trong lúc cha mẹ đang bàn bạc, Giang Minh Thăng và Tô Đường đã vội vàng trở về phòng, khóa chặt cửa lại. Tô Đường ôm cổ chồng, nũng nịu: “Sang năm chúng ta sẽ có con nhé!”
Giang Minh Thăng khẽ bật cười: “Năm ngoái em cũng nói vậy mà.”
“Thật đó mà,” cô khẳng định.
---