Ban đầu, hai vợ chồng Tô Đường cũng định sinh con trong năm nay, nhưng kế hoạch không theo kịp tính toán. Viện trưởng cũ đã về hưu, phó viện trưởng cũ lên thay, còn chủ nhiệm phòng ban của cô được đề bạt làm phó viện trưởng. Ban đầu việc này không ảnh hưởng đến cô, nhưng sau khi nhậm chức, vị chủ nhiệm mới lại cất nhắc cô. Cô ấy phải dồn hết sức lực cho công việc, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện sinh con?
Tô Đường còn trẻ tuổi, giờ đã là phó chủ nhiệm, vị trí công việc cũng tương đối vững chắc.
Năm nay, đội ngũ lãnh đạo bệnh viện cũng đã có sự điều chỉnh toàn diện, sau khi sắp xếp lại, toàn là những người trẻ tuổi, khỏe mạnh. Trước mắt, cơ cấu bệnh viện sẽ không có thay đổi lớn, đây quả là thời điểm thích hợp để sinh con.
Giang Minh Thăng cũng vậy, sau khi được thăng chức trong năm nay, hai vợ chồng cùng nhau bàn bạc và thống nhất rằng đây chính là thời điểm lý tưởng.
Đến lúc tắt đèn, vợ chồng lại hân hoan toan tính chuyện sinh con.
Sáng hôm sau, Giang Minh Ngạn đến đơn vị báo cáo công tác, còn Trương Huệ ở nhà chăm con.
Không, chính xác hơn là cô ở nhà để ông bà nội và mẹ chồng chăm con hộ.
Trương Huệ khá rảnh rỗi, buổi trưa cô cùng dì Sở nấu nướng. Dì Sở nói: “Cái sân nhà ở ngõ Hoa Chi rộng lớn quá, cháu lại còn phải chăm con, chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi. Một mình cháu quét dọn căn nhà rộng như vậy thì vất vả lắm.”
Trương Huệ cười đáp: “Dạ không sao đâu ạ, còn có Giang Minh Ngạn nữa mà, đâu phải mỗi mình cháu ở căn nhà đó. Anh ấy sẽ giúp đỡ cháu.”
Dì Sở cười tủm tỉm: “Minh Ngạn đúng là người chu đáo, lúc trước khi mới đến nhà họ, tôi còn bỡ ngỡ không biết gì, lần đầu tiên đi chợ mua thức ăn cũng là cậu ấy dẫn tôi đi đấy.”
“Đều là do cha mẹ chồng cháu dạy bảo tốt ạ.”
Dì Sở cười hiền: “ Đúng vậy, hai anh em nhà họ bị quản lý nghiêm ngặt từ nhỏ rồi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trương Huệ thấy Giang Minh Ngạn bước vào thì hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại về sớm thế?”
“Hôm nay đến đơn vị báo cáo thôi. Đơn vị tổ chức một cuộc họp chung cho bọn anh, phổ biến qua về việc sắp xếp công việc rồi bảo bọn anh về nghỉ ngơi mấy ngày, thứ hai tuần tới mới chính thức đi làm.”
“Không phải còn hai ba ngày nữa sao?”
“À, anh đã mời mấy người bạn ngày mai tới nhà ăn cơm, chiều nay chúng ta đi mua sắm thực phẩm chuẩn bị một chút nhé.”
“Được thôi ạ.”
Dì Sở chủ động hỏi: “Cháu mời bao nhiêu người đấy?”
“Chắc khoảng hai mâm ạ.”
“Vậy thì nhiều lắm đó, hai vợ chồng cháu chuẩn bị sao xuể. Để chiều tôi qua giúp một tay.”
“Thế thì làm phiền dì Sở quá ạ.”
Miền Bắc đang là mùa đông lạnh giá, hầu hết các loại rau củ có thể mua ở chợ chỉ có củ cải, khoai tây, bắp cải và những loại rau có thể bảo quản được lâu. Còn đối với một số loại rau trồng trong nhà kính giá cao, chắc chắn không thể tìm thấy ở các sạp rau củ thông thường, mà phải đến những nơi riêng biệt, bí mật mới mua được.
Ba năm không ở nhà, Giang Minh Ngạn không chắc những địa điểm mình từng biết còn hoạt động hay không.
Dì Sở vội nói: “Để tôi lo cho, ngày nào tôi cũng đi chợ mua thức ăn, cái gì cũng biết hết.”
Quả đúng như lời dì Sở, trưa nay, trên bàn bếp nhà đã xuất hiện dưa chuột và ớt tươi xanh, nhất định là rau trồng trong nhà kính giá cao mới có được.
Ăn trưa xong, họ dỗ con ngủ rồi đặt bé trong phòng mẹ chồng. Hai vợ chồng liền ra ngoài đặt mua đồ để đãi khách. Họ đi xe đạp để có thể mang được nhiều hàng hóa hơn.
Nhắc đến xe đạp, Trương Huệ kéo khăn che kín mũi miệng, vòng tay ôm eo anh: “Chiếc xe đạp mua trước kia để ở nhà rồi, hay là chúng ta mua thêm một chiếc nữa nhé?”
“Anh đã nói với Tả Duy rồi, cuối tuần này cậu ấy sẽ mang xe đạp và máy may đến nhà.
Nhờ cậu ấy mà chúng ta bớt đi bao nhiêu việc, mình phải cảm ơn cậu ấy thật tốt.”
Giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, lúc họ đến hàng rau củ cũng không có mấy người. Hai vợ chồng không lãng phí thời gian, mua liền hai túi rau, gói ghém cẩn thận rồi đạp xe chở đến nhà ở ngõ Hoa Chi.
Hồng Minh không có ở nhà. Họ đặt đồ vào bếp, khóa cửa rồi lại đi ra ngoài.
Đi thêm hai chuyến nữa đã là buổi chiều muộn, hàng thịt đã bán hết những miếng thịt ngon. Họ chỉ mua được nhiều xương và một ít thịt nạc, đành hẹn sáng sớm mai quay lại mua thêm.
“Không cần đâu, lúc đi mua rau tôi có gặp được người bán thịt, mua giúp các cháu mấy cân rồi. Không chỉ có thịt heo mà còn có ba cân thịt ức bò tươi ngon nữa đó.” Dì Sở đeo một chiếc giỏ lớn, bên trên là lớp vải lanh đã sờn, bên dưới đựng đầy thịt và rau củ.
---