Dì Sở không hề giấu giếm, nhiệt tình kể cho Trương Huệ tất cả những nơi có thể mua được đồ tươi ngon trong và ngoài thành phố. Trương Huệ lặng lẽ ghi nhớ từng lời.
Là một người lớn lên ở huyện Vân Đỉnh, làm sao có thể không làm thịt khô vào mùa đông được chứ. Vài hôm nữa cô nhất định phải đi mua thịt ngay.
Sau khi mua sắm và sắp xếp cất giữ thực phẩm xong xuôi, buổi tối hai vợ chồng Trương Huệ vẫn trở về nhà tổ để ở lại.
Cả buổi chiều không thấy cha mẹ, vừa nhìn thấy họ bước vào, Hàm Hàm liền chạy đến, sà vào vòng tay mẹ.
Trương Huệ bế con gái lên: “Ở nhà chơi với ông bà có vui không con?”
Bé con líu lo: “Chơi vui lắm ạ, còn được ăn đồ ngọt nữa.”
Giang Minh Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ ơi, bọn con còn chưa cho Hàm Hàm ăn kẹo mà.”
Phan Lạc Tinh vốn không định nói, nào ngờ cô cháu gái nhỏ lại nhanh nhảu tiết lộ. Bà đành cười xòa giải thích: “Cũng không cho ăn loại kẹo nào khác đâu, chỉ có kẹo sữa Thỏ Trắng thôi, toàn sữa là sữa, bổ dưỡng lắm chứ bộ.”
Hàm Hàm mỉm cười lanh lợi, đôi mắt long lanh nhìn bà: “Muốn ăn nữa ạ!”
Giang Minh Ngạn khẽ bóp đôi má phúng phính của con gái, dịu giọng dỗ dành: “Nếu con ăn nhiều kẹo quá, sau này mấy cái răng sữa trắng tinh sẽ bị sâu hết, đen sì xấu xí đó.”
Phan Lạc Tinh bĩu môi: “Làm gì mà con nói quá lên thế không biết! Mẹ đã cho cháu súc miệng sạch sẽ sau khi ăn kẹo rồi mà.”
“Thôi được rồi, dù sao thì lần này cũng đã lỡ. Nhưng từ giờ mẹ nhớ cho Hàm Hàm ăn ít kẹo thôi nhé.”
“Ây da, mẹ biết rồi, cứ làm như mẹ không biết vậy!”
Phan Lạc Tinh vốn dĩ không định cho cháu gái ăn kẹo bừa bãi, chỉ cất trong tủ kính. Nhưng chiều nay, khi Hàm Hàm đang chơi đùa, lỡ nhìn thấy nên bà mới chiều lòng cho thử một viên thôi.
“Thôi, không nói chuyện lặt vặt này nữa. Con đã mua sắm đủ đồ ăn thức uống cho bữa tiệc chưa?”
“Đã sắm sửa đâu vào đấy rồi ạ, cũng nhờ cả vào bàn tay khéo léo của dì Sở giúp một tay.”
“Đủ là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên con mời bạn bè, đồng nghiệp sau khi trở về thành phố, phải làm thật tươm tất vào đấy.”
“Vâng, con đã rõ rồi ạ.”
Trong buổi họp báo cáo công tác hôm nay, không chỉ có hơn chục cán bộ như Giang Minh Ngạn từ các vùng chuyển về, mà còn có cả các đồng chí cán bộ chính trị chủ chốt của nhà máy. Ai nấy đều dành lời khen ngợi đặc biệt cho Giang Minh Ngạn, cho thấy lãnh đạo rất coi trọng anh.
Thế nên, để bày tỏ lòng cảm ơn những người đã giúp đỡ anh trên chặng đường dài trở về, Giang Minh Ngạn đã ngỏ ý muốn mời họ một bữa cơm thân mật. Và quả nhiên, hôm sau, hầu như tất cả đều tề tựu đông đủ.
Hồng Minh cũng có mặt ở nhà Giang Minh Ngạn. Thấy anh bạn bận rộn không ngơi tay, Hồng Minh đành xắn tay áo, tự nhận một nửa trách nhiệm chủ nhà, đon đả mời khách vào nhà, pha trà rót nước.
“Mấy vị thử xem, đây là trà Mạnh Sơn chính hiệu do đích thân chị dâu Trương Huệ sao chế đấy, khác hẳn với mấy loại trà các vị mua ở tiệm tạp hóa ngoài kia nhiều.”
Hồng Minh vốn chịu ảnh hưởng từ ông cụ ở nhà, rất sành trà. Trước đây, những loại trà ngon anh được nếm đều là do ông cụ nhờ người bạn cũ ở Giang Nam gửi tặng. Vậy mà khi tới huyện Vân Đỉnh, lần đầu tiên được thưởng thức trà Mạnh Sơn ở nhà Giang Minh Ngạn, anh chợt nhận ra hương vị này thơm lừng, đậm đà hơn hẳn thứ trà Giang Nam mà ông nội anh vẫn hay uống.
Mà cũng phải thôi, có lẽ trà của ông nội anh là loại trà thường ngày, còn thứ trà của Giang Minh Ngạn lại là loại thượng hạng, e rằng khó mà đem ra so sánh.
Vốn dĩ có rất nhiều vị khách quý từ thủ đô đều là người yêu trà. Mấy vị đã từng được Giang Minh Ngạn chiêu đãi trà ngon bèn cười đùa nói: “Này, có phải cậu thân thiết với đồng chí Giang là cốt để được uống ké trà ngon của người ta không đấy?”
“Ha ha, quả nhiên là không giấu được mắt tinh tường của các vị rồi!”
Giang Minh Ngạn từ trong bếp bước ra, cười lớn đáp lời: “Trong nhà tôi chẳng có gì quý giá, chỉ có duy nhất trà là nhiều. Nếu các vị bằng lòng, chiều nay mỗi người cứ gói lấy hai lạng mang về làm quà.”
“Ồ vậy thì chúng tôi xin phép không khách sáo nữa đâu, đồng chí Giang nhé!”
Những vị khách tới dự hôm nay đều là người quen cũ, đã cùng nhau trải qua mấy ngày dài trên chuyến tàu lửa, dù chưa từng chuyện trò cũng đã biết mặt nhau cả rồi. Đến bữa trưa, Trương Huệ và Giang Minh Ngạn cùng nâng chén kính mời mọi người.
Trương Huệ vốn không quen uống rượu, cũng chẳng sành sỏi khoản này, nên dùng bữa xong liền cáo lui trước.
“Xin phép để Giang Minh Ngạn tiếp tục cạn chén cùng các vị. Trong nhà còn có trẻ nhỏ, tôi phải sang trông nom nữa rồi.”
“Vâng, chị dâu cứ đi thong thả nhé.”
Sau khi Trương Huệ và dì Sở rời đi, trên bàn lúc này toàn là cánh đàn ông, rượu ngon thịt béo đã bày sẵn, bầu không khí lại càng thêm phần nồng nhiệt.
Bữa trưa kết thúc, cả khách lẫn chủ nhà đều đã tận hưởng một buổi tiệc vui vẻ. Đến khi mọi người cáo biệt ra về thì cũng đã quá ba giờ chiều.
Giang Minh Ngạn đích thân tiễn từng người ra tận cổng, không quên dặn dò mọi người về nhà phải cẩn thận.
Chờ cho khách khứa vãn hết, Giang Minh Ngạn và Hồng Minh mới bắt tay vào dọn dẹp.
---