Hồng Minh cũng đến lúc phải trở về nhà một chuyến rồi.
Hôm qua anh vừa tới đơn vị báo cáo công tác, chắc chắn cha mẹ đã biết tin anh trở về. Nếu hôm nay mà không chịu về nhà ngay, kiểu gì cũng bị ăn đòn cho mà xem.
“Hôm qua tôi đã đặt mua xong hết đồ đạc rồi, tối nay tôi sẽ về khu gia đình của mình ngủ.”
Giang Minh Ngạn gật đầu ra hiệu: “Về nhà nói chuyện cho đàng hoàng, tử tế với cha mẹ cậu đi. Lớn tướng rồi mà còn bị đòn roi thì thật là mất mặt đấy.”
Hồng Minh nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười, bởi chuyện này đâu phải anh muốn là được, anh nào có quyền quyết định.
Hồng Minh vừa đi, Giang Minh Ngạn cũng không vội trở về nhà tổ ngay. Anh tới phòng chứa đồ, tìm chiếc xẻng rồi bắt tay vào dọn sạch lớp tuyết phủ đầy sân.
Trong lúc anh đang hì hụi làm việc, Trương Huệ liền tới tìm anh.
“Sao em lại chạy qua đây làm gì?”
“Em ghé qua xem các anh đã chén chú chén anh xong xuôi cả chưa thôi.”
Trương Huệ khép cánh cổng lại, giọng có chút phiền muộn: “Khi nào thì vợ chồng mình mới được chuyển sang đây ở riêng hả anh? Em thấy mẹ cứ chiều cháu quá đà, đến em là mẹ ruột còn phải bó tay chịu trận đây này.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chiều nay Hàm Hàm vừa ngủ dậy đã quấy phá đủ điều. Mẹ còn đưa mấy viên ngọc trai trong hộp trang sức ra cho con bé chơi, thế là nó ném lung tung khắp sàn, chẳng biết lăn đi đâu mất rồi. Vậy mà mẹ còn khen Hàm Hàm thông minh, biết ném đồ nữa chứ!”
Giang Minh Ngạn nghe vậy cũng không khỏi á khẩu: “Hồi anh với anh cả còn bé xíu, mẹ đâu có chiều chuộng bọn anh như vậy đâu.”
“Thế này đi, ngày mai anh có công việc, ngày kia phải đi làm rồi. Hay là tối mai chúng ta dọn sang đây ở riêng luôn nhé.”
Chiều hôm sau, khi Giang Minh Ngạn cẩn trọng đề nghị mẹ mình cho phép vợ chồng anh và con gái chuyển sang ngõ Hoa Chi sinh sống, anh đã không dám rời mắt khỏi sắc mặt của mẹ.
Trương Huệ ngồi bên cạnh, cũng nín thở không dám ho he lời nào.
“Thôi được rồi, hai đứa cứ về đi. Mẹ vốn định giữ con ở nhà thêm vài hôm nữa, mà nhìn vẻ mặt con xem, có vẻ không vui thì phải. Đã muốn đi thì cứ đi đi, sau này rảnh rỗi nhớ đưa Hàm Hàm về thăm mẹ thường xuyên vào đấy.”
Giang Minh Ngạn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy giọng mẹ có chút hờn dỗi, nhưng ít nhất cũng đã bằng lòng rồi.
“Mẹ ơi, chờ đến mùa xuân, phong cảnh trong sân nhà mình nhất định sẽ hữu tình lắm đấy. Nếu có thời gian rảnh rỗi, mẹ hãy thường xuyên ghé ngõ Hoa Chi để dạo mát nhé.”
Phan Lạc Tinh chẳng buồn nói thêm lời nào, chỉ khoát khoát tay: “Thôi, cứ đi đi.”
Giang Minh Ngạn đón con gái từ tay mẹ mình. Hàm Hàm nép trong lòng cha, ngoái đầu lại gọi bà nội mình.
Phan Lạc Tinh nhìn thấy cảnh ấy mà lòng không khỏi se lại vì luyến tiếc. Bà đưa tay ra như muốn níu lấy cháu, nhưng rồi lại rụt về.
Hai cụ Văn Diễm Thu và Giang Trường An cũng không tiện giữ lại, chỉ dặn dò con cháu nếu rảnh rỗi thì ghé qua chơi luôn.
“Hai đứa khoan hãy đi vội.”
Trương Huệ ngừng bước, quay đầu nhìn Giang Minh Ngạn, lòng thầm nghĩ, lẽ nào mẹ chồng lại đổi ý rồi chăng?
Phan Lạc Tinh cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ bước tới. Trương Huệ chỉ cần lướt mắt một cái là đã nhận ra ngay đó chính là hộp trang sức mà mẹ chồng vẫn cất giữ bấy lâu.
“Với thời buổi bây giờ, mấy món trang sức này cũng chẳng tiện đeo ra ngoài đường nữa, mà cứ để mãi ở nhà thì phí của. Con cứ mang về cho Hàm Hàm chơi đi, nhưng nhớ trông chừng kẻo con bé lại nuốt phải nhé.”
“Dạ, thưa mẹ …”
“Thôi, cút đi cho khuất mắt mẹ! Nhìn thấy vợ chồng con là mẹ lại thấy phiền phức!”
Giang Minh Ngạn thấy vậy liền ngậm chặt miệng, vội vã đưa vợ và con gái rời đi ngay lập tức.
Ra khỏi cổng nhà tổ, Trương Huệ mới nói: “Mẹ khéo thu vén thật, ngọc trai mà cho Hàm Hàm chơi như thể mấy viên bi ấy.”
Khóe môi Giang Minh Ngạn hơi cong lên: “Hồi nhỏ anh thấy mẹ sắp xếp hòm rương, khỏi phải nói, trong đó có cả một hộp ngọc trai, đều là của hồi môn năm xưa ông bà ngoại chuẩn bị cho mẹ.”
Trương Huệ không khỏi chặc lưỡi: “Thảo nào mẹ anh giữ của hồi môn gần nửa đời người. Giang Minh Ngạn, anh cũng có con gái, có phải cũng nên để dành của hồi môn không?” Trương Huệ không nhịn được trêu chọc.
“Có chứ.”
Khi mới quen vợ, biết cô thích đồ cổ, anh cũng từng định sưu tầm đôi chút. Nhưng ở một nơi như huyện Vân Đỉnh thì khó mà tìm được đồ tốt. Bây giờ về rồi, có thể liên lạc với nhiều bạn cũ, chắc sẽ thu gom được không ít thứ hay ho.
Có điều, phần lớn tiền tiết kiệm từ khi đi làm đến nay và tiền cha mẹ giúp đỡ đều đã được dùng để mua căn nhà này, nên cũng không dư dả là bao.
Trương Huệ cười nói: “Mình cứ liệu mà làm, không mua được thì thôi.”
Trương Huệ biết giá trị của đồ cổ sau này sẽ lớn thế nào, thứ đã rơi vào tay cô tuyệt đối sẽ không đánh mất. Bây giờ nếu cần đổi tiền, cô muốn dùng nhân sâm để đổi hơn.
Về đến nhà, Giang Minh Ngạn đặt con gái xuống, nói: “Huệ Huệ này, trước đây anh muốn hỏi, nhà chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu nhân sâm vậy?”
---