Hai ngày trước sau khi trở về, vừa vào cửa Huệ Huệ đã tặng ba cây nhân sâm cho ông bà và cha mẹ, cứ như thể không đáng tiền vậy.
Chuyện này không dễ giấu, với sự thông minh của Giang Minh Ngạn, có lẽ anh cũng đoán được đôi chút. Trương Huệ ghé vào tai anh thì thầm vài câu.
“Em gặp may thật.”
Trương Huệ khẽ cười: “Cũng coi là may mắn, được ơn trên phù hộ.”
“Nếu nhà mình không thiếu nhân sâm thì có thể dùng nhân sâm đổi lấy chút đồ tốt.”
“Vâng, anh cứ liệu mà làm.”
Hàm Hàm ngẩng đầu lên, nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt trong veo đầy nghi hoặc, cha mẹ đang nói gì với nhau thế nhỉ?
“Mẹ, bế.” Hàm Hàm mở rộng tay ra.
“Không phải con thích tự đi à, nhà rộng thế này, con tự đi chơi hai vòng đi.”
Hàm Hàm làm nũng, Trương Huệ không để ý đến cô bé.
Thấy mẹ không để ý tới mình, cô bé giả vờ khóc. Trương Huệ khoanh tay trước n.g.ự.c như đang xem trò vui, cô bé lập tức thu lại nước mắt.
Trương Huệ quay sang nói với Giang Minh Ngạn: “Thấy chưa? Con gái anh khôn lanh ra phết.”
Giang Minh Ngạn cười khẽ: “Cũng là con gái của em mà.”
“Đâu có, hồi bé em ngoan lắm mà.” Trương Huệ vội phân trần.
Ngõ Hoa Chi bên này cũng có một chiếc ghế riêng cho trẻ nhỏ. Buổi tối một nhà ba người ngồi ăn cơm, thường ngày ai cũng tự ăn phần mình, hôm nay Hàm Hàm lại muốn mẹ đút cho.
Trương Huệ nhét thìa vào tay cô bé, đặt bát cơm gỗ trước mặt cô bé: “Tự ăn đi.”
“Cha.”
Giang Minh Ngạn cười, gắp cho cô bé một miếng rau: “Ăn thử bắp cải này đi, mềm lắm đấy.”
Cô bé mếu máo, Trương Huệ khẽ nhìn qua: “Muốn khóc à?”
Một lát sau, thấy không ai để ý mình, cô bé một tay cầm thìa, một tay cầm bát cơm ăn từng miếng một.
Hai vợ chồng nhìn nhau thở dài bất lực. Đừng nghĩ trẻ con còn nhỏ, thực tình, bọn trẻ đã biết nhìn sắc mặt người lớn lắm rồi.
Dù sao thì cuối cùng cũng giữ được thói quen tốt khó khăn lắm mới rèn được cho con gái.
Hai người vừa ăn cơm xong, Giang Minh Ngạn đang lúi húi rửa bát trong bếp, Trương Huệ bưng một chậu nước nóng đến rửa mặt, rửa tay cho con gái.
Trương Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có tiếng gõ cửa à?”
Giang Minh Ngạn cũng dừng tay, hình như đúng là có ai đang gõ cửa thật.
Cổng cách sân chính một khoảng, tuy xung quanh yên tĩnh nhưng nếu không chú ý sẽ khó nghe thấy.
Giang Minh Ngạn vội vàng lau khô tay đi ra mở cổng, Tả Duy đang đứng bên ngoài.
“Cậu làm gì mà bận bịu trong nhà thế, tôi gõ cửa mãi mà không thấy ai thưa?”
“Đang rửa bát trong bếp, nên không để ý.”
“Thôi, mau mang đồ vào đi.”
Tả Duy mang theo hai người. Anh ấy dắt một chiếc xe đạp mới toanh, hai người còn lại thì khiêng một chiếc máy khâu.
Xe đạp thì không cần đặt trong sân chính, dù sao cũng tiện đi lại, cứ đặt ở dưới hiên nhà đối diện, ngay cạnh cổng. Còn máy may, Trương Huệ suy nghĩ, đặt ở bên cửa sổ phòng ngủ nhìn ra khoảng sân đi.
Tả Duy dạo qua một vòng: “Khác hẳn lúc mới mua, bày biện tươm tất hẳn.”
“Mẹ tôi bỏ nhiều công sức lắm đấy.”
“Ha, chắc cũng tốn không ít tiền của.”
Giang Minh Ngạn cười cười.
Thời gian không còn sớm, Tả Duy phải về nhà ăn cơm. Giang Minh Ngạn cũng không giữ anh ấy lại, gói cho anh ấy nửa cân chè khô: “Mang về cho ông cụ.”
“ Tôi thay mặt ông nội cảm ơn cậu.”
“Khách sáo gì chứ. À mà lúc trước cậu bảo sang năm em gái cậu tốt nghiệp cấp ba nhỉ?”
“Ừ, tốt nghiệp cấp ba. Đầu năm xưởng các cậu có tuyển thợ không?”
Giang Minh Ngạn gật đầu: “Có kế hoạch này, nghe nói sẽ tuyển ba người vào vị trí tuyên truyền.”
Tả Duy cười nói: “Cảm ơn người anh em nhiều nhé.”
“Ừm, khi nào có quy định cụ thể, tôi sẽ báo cho cậu biết.”
Hai người trò chuyện xã giao vài câu. Giang Minh Ngạn tiễn Tả Duy và hai người bạn ra tận cổng, chờ họ đi khuất rồi mới khép cổng lại.
Khi cánh cổng khép lại, Giang Minh Ngạn chợt nghĩ, căn nhà này đúng là quá rộng, đến nỗi có người gõ cửa mà cũng khó lòng nghe thấy.
Tối đến, trước khi đi ngủ, Giang Minh Ngạn bàn với vợ. Nhà cửa rộng rãi, hai vợ chồng lại ít người, không biết có nên thuê thêm người giúp việc không.
---