“Khi nào em bận bịu, người ta cũng có thể giúp trông nom Hàm Hàm, lại có thể ở dãy phòng đối diện mà coi chừng cổng.”
“Mấy hôm trước dì Sở cũng đã ngỏ ý với em, dì nói nhà cửa rộng rãi thế này, một mình em dọn dẹp cũng khó bề xoay sở.”
Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, thấy đây quả thực là việc cần phải cân nhắc.
Sáng hôm sau, Giang Minh Ngạn đi làm, Trương Huệ dắt con gái nhỏ ra chợ mua sắm.
Biết cô chuẩn bị làm thịt khô, bên nội đã đưa cho cô rất nhiều phiếu thịt. Hôm nay, cô đã dùng hết số phiếu ấy.
Vừa bế con gái, vừa xách lỉnh kỉnh đồ đạc không xuể, cô đành bỏ ba hào thuê xe chở về tận nhà.
Buổi trưa, khi con gái đang say giấc nồng, cô lẻn ra ngoài một mình, ghé qua những cửa hàng dì Sở đã chỉ, mua thêm chút thịt nữa rồi mới quay về.
Đến chiều, cô ở nhà rang muối và ướp thịt.
Hàm Hàm ngoan ngoãn kéo một chiếc ghế nhỏ lại ngồi xuống, bi bô nói: “Mẹ, thịt, thịt!”
“Ừm, đúng rồi, là thịt đấy con gái. Tối nay mẹ sẽ hấp một bát canh trứng gà cho con, có bỏ thịt vào trong nhé?”
“Dạ!”
Hai mẹ con đang trò chuyện rôm rả thì Trương Huệ dường như nghe thấy tiếng ai gõ cổng.
Cô đứng dậy, nghe tiếng mẹ chồng gọi từ bên ngoài.
“Hàm Hàm ngồi ngoan nhé, đừng nhúc nhích.”
“Dạ!”
Trương Huệ vội chạy ra mấy bước mở cổng, chỉ thấy mẹ chồng và dì Sở đang đứng đó, bên cạnh là một chiếc xe đạp chất đầy một bao tải lớn.
“Dì Sở đã thịt sáu con gà, con vịt và bốn con cá, làm sạch sẽ hết rồi mang tới cho con ướp. Chẳng phải năm nào nhà con cũng làm món này sao?”
“Con cảm ơn mẹ ạ.”
“Khách sáo làm gì.”
Trương Huệ vội ra giúp một tay, cùng dì Sở khiêng bao thịt vào nhà.
“Con vừa ướp thịt đấy à?” Phan Lạc Tinh đi thẳng vào bếp hỏi.
“Dạ, đúng vậy ạ.”
Hai người đem thịt vào bếp, vừa vặn có thể ướp chung luôn.
“Hàm Hàm, lại đây với bà nào!” Phan Lạc Tinh ngồi xổm xuống, vỗ tay.
Hàm Hàm quay đầu nhìn thấy bà nội, miệng bi bô chào hỏi rồi lon ton chạy vào vòng tay bà. Ồ, cái vẻ đáng yêu ấy khiến Phan Lạc Tinh vui sướng khôn nguôi.
“Xa bà nội có một đêm thôi mà, Hàm Hàm có nhớ bà không?”
“Nhớ ạ!”
“Ngoan quá.” Phan Lạc Tinh bế cháu gái lên, thơm chụt một cái.
Trương Huệ tủm tỉm cười. Mẹ chồng cô chắc chắn không phải chỉ đến để đưa thịt, mà chủ yếu là để thăm cháu gái cưng.
“Đây là muối để ướp thịt à con?”
“Dạ, đúng ạ.”
Trương Huệ nói với dì Sở: “Nếu thêm gà vịt vào e là không đủ muối ướp, để cháu rang thêm một ít.”
“Được thôi, vậy cháu cứ rang đi, dì sẽ giúp cháu ướp muối.” Dì Sở vừa nói vừa ngồi xuống.
Trương Huệ bắt đầu rang muối. Phan Lạc Tinh thì bế cháu gái, tiện tay nhóm lửa trên bếp lò, rồi nói: “Nhà các con rộng thế này, có ba người thì xoay sở làm sao xuể. Con vừa phải trông nom Hàm Hàm, vừa phải quán xuyến việc nhà, đến cả thời gian quét sân cũng chẳng có nữa là.”
Dì Sở tiếp lời: “Miền Bắc chúng ta không giống miền Nam của các cháu đâu. Mùa đông tuyết rơi dày, không có người dọn tuyết thì bất tiện lắm.”
“Dì Sở nói chí phải. Lại còn cần người trông coi cổng nữa chứ. Ngõ Hoa Chi này nhà nào nhà nấy cũng cổng cao tường lớn, con xem vừa nãy mẹ gọi cổng mãi con mới nghe thấy đấy thôi.”
Trương Huệ hiểu ý mẹ chồng, bèn đáp: “Hôm qua con đã bàn với Giang Minh Ngạn rồi, định thuê người tới giúp đỡ ạ.”
“Ừ, thế thì tốt quá! Lương lậu của Minh Ngạn cũng dư dả, con đừng tiếc tiền cho thằng bé.”
Trương Huệ tủm tỉm cười nói: “Mẹ nghĩ sai rồi, con cũng đâu phải người tháo vát quản lý việc nhà đâu.”
Phan Lạc Tinh bế cháu gái, hài lòng nói: “Con không cần phải vất vả chuyện nhà cửa. Nếu thằng Minh Ngạn không nuôi nổi vợ con, con cứ về nhà tổ mà ở, ăn tiêu gì mẹ lo hết!”
Trương Huệ và dì Sở nghe vậy đều bật cười.
Dì Sở cười nói: “Huệ Huệ cháu không biết đấy chứ, mẹ chồng cháu rất có của ăn của để đấy. Có chuyện gì cứ nói, tuyệt đối đừng khách sáo!”
“Cháu nhớ rồi ạ.”
Vợ chồng cô đã có ý định thuê người, nhưng băn khoăn mãi không biết tìm ở đâu cho phải.
“Chuyện này mẹ đã nghĩ giúp hai đứa rồi. Nếu các con yên tâm, cứ để mẹ tìm cho một người.”
Phan Lạc Tinh chỉ vào dì Sở: “Dì Sở có một người họ hàng rất phù hợp, vừa đáng tin cậy lại không vướng bận gì, rất thích hợp để về giúp việc cho nhà các con.”
---